Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 121 - Chương 121 - Tiền Bất Chính Từ Trên Trời Rơi Xuống 2

Chương 121 - Tiền bất chính từ trên trời rơi xuống 2
Không ngờ vừa mua cô đã mua rất nhiều năm, sau khi cô trăm tuổi, con cháu đời sau vẫn luôn truyền lại về kế thừa bộ sưu tập tem của cô.

Gửi thư xong, Lâm Ngọc Trúc mới nhớ ra cô vẫn còn một bức thư chưa kịp đọc.

Lúc không nhớ còn tốt, vừa nhớ ra nếu không đọc thì trong lòng liền ngứa ngáy khó chịu, vì thế cô ngồi xuống cửa bưu điện xé thư ra đoc thật kĩ.

Cô đọc nhanh như gió, sau đó dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của mình, gần như đã đoán ra được thân phận của Khâu Minh.

Khâu Minh có khả năng chính là anh hàng xóm, nói không chừng còn là trúc mã ấy.

Lâm Ngọc Trúc mở đồ của chủ cũ, trước giờ chưa từng nhìn thấy thư tín, nghĩ hẳn chủ cũ đã giấu nó đi, như vậy mẹ Lâm mới không tìm ra được, cô cũng không tìm ra.

Trong thư Khâu Minh không chỗ nào là không tỏ ra tủi thân vì mãi không nhận được thư hồi âm của cô, chẳng lẽ cô đã thay lòng rồi sao?

Khâu Minh không cam tâm nên đã gửi cho bạn thân thuở nhỏ một bức thư, nhờ người nọ giúp anh ta nghe ngóng tin tức, bấy giờ mới biết Lâm Ngọc Trúc đã xuống nông thôn rồi.

Sau đó trăm ngàn lần xoay chuyển, rẽ ngoặt, anh ta mới thăm dò được địa chỉ ở nông thôn của cô, vì thế đặc biệt viết một bức thư rất đơn giản, chỉ hỏi cô có ý gì?

Là có nỗi khổ tâm hay là thay lòng rồi, tốt xấu gì cũng nói một tiếng, đừng để anh ta liên tục chờ đợi như vậy, anh ta chờ đợi đến mức không thiết ăn uống, người cũng gầy đi, dạ dày cũng ốm yếu.

Khụ, những điều sau đều là Lâm Ngọc Trúc tự tưởng tượng ra thôi.

Cô quả thực không ngờ được lại có thể lòi ra một người như vậy, Lâm Ngọc Trúc có chút lúng túng, không biết tiếp theo nên làm thế nào, đang suy nghĩ, vô tình ngẩng đầu lên nhìn thì bị dọa cho giật bắn mình, trên đỉnh đầu cô còn có một cái đầu khác...

"Cô không đi gửi thư sao?" Người này xuất hiện đằng sau lưng cô từ khi nào vậy? Sao đến một động tĩnh cũng không có, còn nữa, có phải anh ta đã đọc trộm thư của cô rồi không...

Thẩm Bác Quận sờ mũi, có chút ngượng ngùng, nói: "Tôi vừa lấy thư mới tới, đang chuẩn bị đi đưa thư."

Thẩm Bác Quận chỉ ngượng ngùng trong chốc lát, lúc này lại nói chuyện như người quen cũ vậy.

Lâm Ngọc Trúc chớp mắt, vậy thì anh đi đi, không tiễn?

Thẩm Bác Quận nhìn thấy vẻ mặt đuổi người của cô gái trước mặt thì khẽ cười một tiếng, nói bằng giọng mát lạnh: "Có cần tôi cho cô mượn bút giấy để viết thư hồi âm không?"

Lâm Ngọc Trúc chỉ từng nghe câu "Mỹ nhân cười một cái làm chúng sinh điên đảo”, trước giờ không biết nam nhân cũng có thể có hiệu quả như vậy.

Cô thu suy nghĩ về, lắc đầu rồi nói: "Không cần đâu."

Thư này phải trả lời thế nào? Cô nhất thời không biết thật.

Không dễ giải quyết, chuyện này phải làm thế nào mới tốt, quan trọng là nét chữ không giống!

Suy nghĩ một chút, cảnh giới chia tay cao nhất chính là biến mất khỏi thế giới của đối phương, ừm, cứ làm vậy đi, không trả lời, không quan tâm!

Thẩm Bác Quận nhìn chằm chằm cô gái vẫn còn đang ngồi xổm trên mặt đất, thấy cô lại bắt đầu suy nghĩ thì lắc đầu, lái xe đạp rời khỏi, đã đi rất xa rồi mà vẫn còn nghĩ tới chuyện này, đột nhiên mỉm cười. Cô gái trẻ chưa mọc đủ lông đủ cánh đã suy nghĩ đến chuyện chia tay rồi, một chàng trai hơn hai mươi tuổi như anh ta còn không bằng một cô gái, so với những đứa nhóc trẻ tuổi này cũng còn kém xa.

...

Đời người còn có chuyện gì khiến người ta vui vẻ hơn việc kiếm tiền nữa, Lâm Ngọc Trúc gác phiền não trước mắt sang một bên, đi tới một góc không người.

Cô thấy nơi này cũng không có ai đi ngang qua, sau lưng là một bức tường, bên này lại là một góc chết, rất an toàn, dò xét xong, đang chuẩn bị vào không gian thì dường như nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, hình như là từ phía sau bức tường truyền đến.

Còn không kịp nghe kĩ đã nhìn thấy một chiếc ba lô từ trên trời rơi xuống, vừa hay đập tới, đồng thời bên tai truyền đến tiếng của hệ thống: "Phát hiện nguy hiểm, xin túc chủ lập tức vào không gian."
Bình Luận (0)
Comment