Chương 14 - Từ mẫu thủ trung tuyến, du tử thân thượng y 3
Đọc quá nhiều sách cũng có chỗ không tốt cho lắm, rất nhiều tình tiết đều bị hỗn loạn với nhau.
Nếu không phải tên của nam nữ chính đặc biệt, e là cô phải trải qua mấy tình tiết nữa mới có thể nhận ra nam nữ chính. Lâm Ngọc Trúc trầm mặc suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra nữ chính có bàn tay vàng, chính là không gian ngọc thạch, chỉ là không thể trồng trọt được, không gian này được nữ chính phát hiện trước khi xuyên qua.
Nữ chính sau khi phát hiện ra không gian lo sợ thế giới sắp đến ngày tận thế bèn bỏ tiền thu thập vật tư, cô ta vốn dĩ là một phú nhị đại, không thiếu tiền, bỏ ra hàng trăm triệu để tích trữ vật tư.
Sau đó mua không ít xăng mang vào không gian, xem ra lúc này để làm được thì độ khó khá là lớn.
Đồ dùng của nữ sinh gần như là mua theo từng kho từng kho, con cháu có thể dùng được cả mấy đời, nhưng ngặt nỗi xuyên đến thời đại này, rất nhiều đồ dùng không thể công khai sử dụng được.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy tiếc thay cho nữ chính, bé đáng yêu cần phải qua mười năm nữa mới có thể dùng được! Mặc dù bây giờ đã có, nhưng thương hiệu chỉ có mấy loại đó, còn cần phải đổi ngoại tệ để mua.
Càng tiếc hơn nữa là cô ta mua rất nhiều quần áo đều là đồ thể thao ở hiện đại, có nghĩa là dù thế nào cũng không thể đem ra sử dụng được, loại quần áo này vừa nhìn là biết đồ của nước ngoài.
Vì trên đó in rất nhiều chữ cái tiếng Anh.
Thời đại này con gái đều rất ngại đi cung tiêu xã mua nội y, hơn nữa ở cung tiêu xã cũng không dễ gặp thứ đồ này, cho nên nội y toàn là tự mình may. Lâm Ngọc Trúc không tính là khéo tay, loại kĩ thuật này cho tới giờ vẫn chưa thử qua, cũng không có vải để mà thử. Cô nhịn không được nhìn về phía nữ chính, xúc động có ý muốn mua nội y từ cô ta, hiển nhiên điều này là không thể nào!
Nói chuyện một hồi, bốn người các cô vậy mà đều xuống cùng một thành phố, sau đó đều phải ngồi xe hơi đến thị trấn để đợi người của thôn Thiện Thủy đến đón. Cũng có nghĩa là, thôn mà bọn cần đến là cùng một thị trấn, Lâm Ngọc Trúc nhịn không được ôm mặt, thứ duyên phận gì đây, lại gộp cả cô vào cạnh bọn họ rồi.
Thực ra bây giờ quan hệ của mấy người đã có chút vi diệu rồi.
Trong lòng Trương Diễm Thu đối với nam chính đã có một chút hảo cảm, nó sẽ lớn dần theo thời gian, bởi vì là đồng hương, lại đi đến cùng một nơi, nam chính vừa đẹp trai gia thế lại còn tốt, làm sao có thể khiến người ta không rung động cho được.
Ban đầu cô ta còn cảm thấy mình không xứng với anh ta, không dám biểu hiện suy nghĩ trong lòng ra quá nhiều, đợi đến khi nhìn thấy nam chính đối xử tốt với nữ chính có gia thế tương tự như nhà mình, trong lòng liền có chút vi diệu, hỏa nhãn kim tinh của nữ chính phát hiện ra tâm tư của cô ta, do đó hai người vốn dĩ là bạn tốt ngay lập tức sụp đổ.
Hiện nay cùng lắm chỉ là vẻ bên ngoài là bạn tốt mà thôi.
Lâm Ngọc Trúc biết có nhiều chuyện trước khi nó xảy ra thì không nên đi phán xét tính cách của người khác, dù sao hệ thống đã từng nói, thế giới mà cô đang sống không phải thế giới thật sự trong sách, chỉ là một bộ phận sự vật nào đó tương ứng với trí tưởng tượng của tác giả mà thôi, mà tính cách của con người không thể định tính, cũng không chắc chắn sẽ xảy ra sự việc, có khi một người trông rất xấu xa lại khư khư chỉ đối tốt với bạn, người với người đều là dần dần hòa hợp với nhau.
Lâm Ngọc Trúc không định chỉ coi bọn họ là nhân vật trong sách, mà thật sự coi bọn họ là con người có ý nghĩ riêng sống ở bên cạnh cô.
Cô chỉ muốn bảo vệ thật tốt bí mật của mình, thời đại này đã là thời hòa bình, cơ bản sẽ không phát sinh sự kiện lớn nào, thời gian tiếp theo, Lâm Ngọc Trúc với ba người kia chung sống cũng ngày càng hòa hợp.
Đời người có mấy khi hồ đồ, có một số chuyện bạn đừng nên suy nghĩ quá tường tận, cứ mơ hồ mà sống, rồi bỗng một ngày bạn sẽ phát hiện, có rất nhiều chuyện tưởng như không vượt qua nổi nhưng theo dòng chảy của thời gian mà vượt qua rất dễ dàng, của bạn thì chính là của bạn, đã không phải thì khỏi cưỡng cầu!
Đây cũng coi như là tư tưởng lĩnh ngộ được hai mươi năm qua của Lâm Ngọc Trúc.