Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 206 - Chương 206 - Không Có Đối Thủ 1

Chương 206 - Không có đối thủ 1
Sau khi Thẩm Bác Quận cầm mấy quả táo đỏ, anh để Lâm Ngọc Trúc mang mấy quả còn lại về.

Dáng vẻ khó chấp nhận lòng tốt này làm Lâm Ngọc Trúc không biết phải làm sao, cô đành phải bỏ táo vào trong túi. Thật ra cô không nghèo lắm, anh không cần thiết phải khách sáo như vậy.

Lâm Ngọc Trúc quan sát Thẩm Bác Quận từ trên xuống dưới, chỉ có khí sắc không được tốt chứ tinh thần thì vẫn tạm ổn.

Cô lầm bầm: “Công việc của các anh nguy hiểm quá!”

Hình như Thẩm Bác Quận nghĩ đến điều gì, anh cười bất đắc dĩ, sau đó hỏi cô: “Sao hôm nay cô lại đến thị trấn?” Không sợ sao?

“Tôi đến gửi chút lâm sản về nhà, ha ha.” Cũng không biết vì sao, mỗi lần ở cùng Thẩm Bác Quận thì cô lại cứng họng.

Bàn Tử vui vẻ, anh ta nói: “Em gái, anh thấy bình thường em biết ăn nói lắm mà, sao hôm nay lại mất tự nhiên thế?”

Lâm Ngọc Trúc cười mỉm nhìn Lý Bàn Tử, khi dụ anh nói thì tất nhiên là phải biết ăn nói rồi.

Thẩm Bác Quận nhìn Lý Bàn Từ, đột nhiên anh quay đầu như nghĩ đến chuyện gì: “Cô biết tôi bị thương như thế nào từ Lý Bàn Tử rồi mà phải không?”

Lâm Ngọc Trúc sửng sốt một chút, sau đó cô cười xấu hổ, nói: “Chẳng phải là tôi quan tâm anh một chút sao, ha ha…”

Thẩm Bác Quận nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc, rồi anh bất đắc dĩ cắn một miếng táo thì thấy nó rất ngọt.

Sắc mặt của Lý Bàn Tử khá vi diệu, anh ta cẩn thận múc một bát cháo rồi đưa cho Thẩm Bác Quận, nói: “Anh, uống chút cháo!”

Thẩm Bác Quận đã không còn ôm chút hy vọng nào với Lý Bàn Tử.

Anh cầm lấy bát chào rồi chậm rãi uống.

Lâm Ngọc Trúc ngồi nhìn chằm chằm ở bên cạnh, phải nói rằng bàn tay này quá đẹp.

Thẩm Bác Quận phát hiện cô gái ở bên cạnh không nói gì, anh quay đầu lại thì thấy cô đang ngây ngốc nhìn bát trong tay mình. Anh nhìn cháo, lại nhìn Lâm Ngọc Trúc, hỏi: “Cô chưa ăn sáng sao?”

Lâm Ngọc Trúc hoàn hồn, cô lắc đầu nói: “Không, chỉ là tôi phát hiện anh Bàn Tử cũng khá đảm đang, mùi cháo thơm quá!”

Thẩm Bác Quận nhíu mày nói: “Nó chưa chín…”

Lâm Ngọc Trúc: …

Bàn Tử sờ mũi, xấu hổ nói: “Em nghĩ nó cũng sắp chín rồi, anh lại không có ai chăm sóc, đây cũng là do em sốt ruột thôi.”

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Người nhà của anh Thẩm đâu?” Là không còn hay là không có ở đây?

Bàn Tử nói: “Người nhà của anh ấy đều ở Kinh Đô.”

Lâm Ngọc Trúc sửng sốt một chút, vậy Thẩm Bác Quận có phải cảnh sát ngầm bị thương trong truyện? Vậy có phải ít lâu sau anh sẽ quay lại Kinh Đô?

Lâm Ngọc Trúc chợt muốn vỗ đầu mình. Đúng rồi, chắc chắn Thẩm Bác Quận có quen biết Lý Hướng Bắc, anh là bạn cũ với Vương Dương thì sao lại không quen Lý Hướng Bắc được?

Thẩm Bác Quận che miệng ho nhẹ vài tiếng rồi nói với Lâm Ngọc Trúc: “Nếu cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi tôi là được.”

Lâm Ngọc Trúc giả ngốc, cô cười ngây ngô, cô cũng không hỏi chuyện quan trọng gì.

Nếu anh đã nói vậy thì tôi sẽ không ngại hỏi một câu.

“Trước đây tôi nghe anh Bàn Tử nói hai người quen nhau từ nhỏ, còn tưởng rằng anh là người ở đây.”

Bàn Tử vừa định nói thì đã bị Thẩm Bác Quận cản lại.

“Khi còn nhỏ, tôi từng theo chú qua đây ở hai năm.”

“Có lần anh bị mấy đứa trẻ đánh ở ngõ nhỏ, sau đó Bác Quận đến cứu anh, từ đó về sau thì không ai dám ức hiếp anh nữa. Em biết không, trước đây không ai đánh lại anh của anh hết…”

Thẩm Bác Quận xoa mày.

Lâm Ngọc Trúc nhìn Thẩm Bác Quận đang nằm trên giường bệnh, cô thầm nghĩ, đây…

Được rồi, có thể khi còn nhỏ anh ta có thể đánh một ít?

Nghe Lý Bàn Tử thổi phồng trong chốc lát, Lâm Ngọc Trúc chuẩn bị chạy. Dù sao thì mọi người cũng biết nhau, cô đã đến đây thăm anh cũng xem như hết lễ nghĩa.

Ở thêm nữa thì lại làm phiền người ta nghỉ ngơi.
Bình Luận (0)
Comment