Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 245 - Chương 245 - Tôi Bán, Tôi Bán 2

Chương 245 - Tôi bán, tôi bán 2
Thẩm Bác Quận nghĩ rồi nói: “Trong nhà có hai áo khoác quân đội kiểu nữ, cô và Vương Tiểu Mai có cần hay không? Không cần đưa phiếu, chỉ cần đưa chút tiền là được.”

Lâm Ngọc Trúc nhìn áo khoác quân đội rồi gật đầu: “Tôi cần, tôi sẽ hỏi lại Vương Tiểu Mai.”

Có thể có được áo khoác dài đến đầu gối thì quá ấm rồi.

Cô nghĩ có phải Thẩm Bác Quận gặp được chuyện gì nên thiếu tiền tiêu hay không, không phải chứ, hình như điều kiện gia đình của anh cũng đâu có kém?

Lâm Ngọc Trúc nhất thời hơi ngờ vực.

Thẩm Bác Quận thấy vẻ mặt của cô như vậy, anh liền biết cô đang nghĩ gì, nói: “Người nhà không tán thành công việc của tôi cho nên bọn họ lấy hết tiền của tôi rồi, tôi đi quá vội… nên cũng chỉ mang theo hai cái áo khoác.”

Sau đó anh ho nhẹ một tiếng để che giấu sự xấu hổ: “Áo khoác đều là mới, cô cứ yên tâm mặc.”

Lâm Ngọc Trúc nhìn điểm tâm trên bàn, này…

Thầm Bác Quận nhìn theo tầm mắt của cô, cười nói: “Cũng là lấy từ trong nhà, cô để đó ăn đi, tôi không lấy tiền.”

Lâm Ngọc Trúc định lấy tiền ra khỏi túi thì nghe Thẩm Bác Quận nói: “Một cái mười đồng là được, đến khi tôi nhận lương thì tốt rồi.”

Hai mươi hơi ít, một cái áo vải thành phẩm còn được sáu, bảy đồng.

Lâm Ngọc Trúc vừa định mở miệng nói chuyện thì đối phương lập tức nói: “Tôi không muốn kiếm tiền bằng thứ này, nếu cô đưa theo giá thị trường thì thà rằng tôi đưa cho Bàn Tử bán cho người khác.”

Lâm Ngọc Trúc nghĩ, rồi cô đưa cho Thẩm Bác Quận hai mươi đồng, tò mò hỏi: “Anh Thẩm, không phải công việc của anh là do người nhà sắp xếp sao?”

“Là chú của tôi sắp xếp, vẫn luôn giấu người nhà, lần này bị thương nên không giấu nổi.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, công việc của Thẩm Bác Quận hơi nguy hiểm thật.

“Dạo này cô có gặp được khó khăn gì không?” Thẩm Bác Quận tùy ý hỏi, giống như hai người là bạn cũ.

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu.

Hai người lại trò chuyện đôi ba câu, Thẩm Bác Quận liền đứng dậy chuẩn bị đi.

Lâm Ngọc Trúc tiễn người ra khỏi nhà, đưa chìa khóa xe cho anh.

Thẩm Bác Quận do dự một chút rồi nhận lấy. Anh nhìn cô gái trước mặt với vẻ mặt phức tạp.

Lúc này, nếu anh lại không rõ lòng mình thì xem như hai mươi năm sống trên đời của anh trở thành công cốc, anh cố nén rung động của lòng mình.

Với tình hình hiện tại, anh còn chưa thể cho cô cuộc sống yên ổn, cần gì phải trêu chọc.

Anh dịu dàng nói với Lâm Ngọc Trúc: “Cô vào nhà đi!”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu nhưng không định về phòng.

Thẩm Bác Quận cười một tiếng, sau đó cưỡi xe đạp đi.

Lâm Ngọc Trúc nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Thẩm Bác Quận, thầm nghĩ phương tiện đi lại của Vương Tiểu Mai đã bay đi rồi.

Hai người lại phải cuốc bộ đi đến thị trấn, cũng tốt, có thể giảm béo.

Đúng là một chuyện vừa buồn vừa vui.

Buổi tối, Vương Tiểu Mai trở về thì biết được Thẩm Bác Quận đã lấy xe, cô ta ngơ ngác gật đầu, nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là chúng ta cũng mua một chiếc?”

“Đến khi về lại thành phố, xe đạp làm sao đây?” Nói xong, cô cười đề nghị: “Cô có thể cưỡi xe đạp từ Đông Bắc về Hồ Nam, ha ha.”

Vương Tiểu Mai lập tức không còn tâm trạng mua xe đạp nữa.

Nhưng áo khoác quân đội làm Vương Tiểu Mai rất vui, cô ta đưa Lâm Ngọc Trúc mười đồng rồi vui vẻ mặc vào.

Đến khi ra khỏi phòng, cô ta chạm mặt Lý Hướng Vãn đang ôm củi lửa đi đến.

Lý Hướng Vãn nhìn chằm chằm áo khoác trên người cô ta, ánh mắt sáng lên, mở miệng nói: “Năm mươi đồng, cô có bán không?”

Vương Tiểu Mai: …

Lâm Ngọc Trúc mở cửa nói: “Tôi bán, tôi bán.”

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai: …

Vương Tiểu Mai không nỡ bán, Lý Hướng Vãn cũng không mua của Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cô bị cô lập, bị bài xích.
Bình Luận (0)
Comment