Chương 25 - Khuyên cô trước khi nói chuyện phải động não 2
"Vương Tiểu Mai, chắc cô cũng biết tội lưu manh nhỉ? Khuyên cô một câu, không phải chỉ có hành vi mới có thể phán định tội lưu manh, những lời nói lỗ mãng kia cũng tương tự có thể.
Khuyên cô nói chuyện phải biết dùng não, nghĩ xong rồi hẵng nói, loại xuyên tạc, truyền đi lời nói không có căn cứ cũng là một loại hành vi lưu manh. Tôi không muốn để bất cứ người nào ngoài căn nhà này ngày hôm nay biết chuyện này, nếu không cẩn thận tôi tố cáo lên công xã rằng cô là dạng người bịa đặt sinh sự, hành động lời nói không đoan chính, tâm địa vô cùng bẩn thỉu, loại người chắc phải đưa đi nông trường tiếp thu giáo dục lao động."
Sắc mặt Vương Tiểu Mai lập tức trắng bệch, trợn mắt há mồm nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Ở trong nông thôn quá lâu, cô ta dần dần quên mất là.....
Lúc này Vương Tiểu Mai có chút nghĩ lại mà sợ, cô ta thế mà lại quên mất rằng họa từ miệng mà ra.
"Tôi cũng có nói gì đâu." Đã không có có cái sức mà tỏ ra ưu việt hơn người như lúc nãy.
Còn chưa chờ Vương Tiểu Mai giải thích gì, Lâm Ngọc Trúc trực tiếp đứng dậy trở về phòng, ở đây cũng đâu phải là nhà họ Lâm, cô cần gì phải chiều người khác, không có mẹ Lâm dữ như hổ quản lý, cô còn phải giả vờ làm mèo bệnh ư?
Đây là chuyện không thể nào xảy ra, đánh nhau cô chưa thua ai bao giờ!
Không nói đến tâm tư gì đó của Hà Viễn Phương, cô lười phải phân tích, cũng không hề nghĩ đến việc tìm người yêu trong khoảng thời gian ở nông thôn này, tuy rằng thời gian về thành còn dài, cũng không phải là không có điểm dừng, không cần thiết phải đặt bản thân vào những tình cảm không chắc chắn, huống chi nhân phẩm của người này còn không tốt.
Mà Vương Tiểu Mai, cô đại khái nhìn ra được, người này muốn làm lão đại của nhóm thanh niên trí thức mới tới.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc làm sao có thể biểu hiện mềm yếu dễ bắt nạt, nếu không sau này còn không phải sẽ thường xuyên bị Vương Tiểu Mai bắt nạt ư.
Không nói cái khác, không có việc gì thì sai làm việc này việc kia, thời gian dài rồi, cô không phải biến thành em út sai vặt mới lạ.
Hờ, đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, ai cao quý hơn ai, tất cả mọi người dựa vào bản lĩnh của chính mình ăn cơm, muốn làm lão đại của cô, đó là điều không có khả năng.
Lúc này Vương Tiểu Mai bị dọa không nhẹ, một mực không dám vào phòng.
Lý Hướng Vãn và Trương Diễm Thu ăn xong liền đi vào. Trương Diễm Thu cười nói: "Vương Dương người này không tệ, đổ cháo thừa của cô cho Hà Viễn Phương, nói anh ta ngày mai trả lương thực cho cô, may mà bánh nướng cô ăn hết rồi, không thì vứt đi cũng đáng tiếc, bát của cô tôi rửa giúp rồi."
Lâm Ngọc Trúc nhìn bản mặt kia của Hà Viễn Phương quả thực là nuốt không trôi cơm, đang nghĩ chờ họ ăn xong hết lại đi ra ăn, nghe thấy Trương Diễm Thu nói vậy, cũng là bớt việc, ăn cái bánh ngô lúc nãy cô cũng sắp no rồi.
Cười cám ơn Trương Diễm Thu, đối phương lắc đầu, có phần thân thiện.
Trương Diễm Thu vốn tưởng có thể kết bạn với Lý Hướng Vãn, bây giờ hai người.... Cho nên cố ý kết giao với Lâm Ngọc Trúc, trên mặt đương nhiên sẽ thân thiện hơn nhiều.
Lý Hướng Vãn sâu kín nói: "Sau này chúng ta muốn đi nhà vệ sinh vào ban đêm đều kêu thêm bạn mà đi, dù sao lòng người khó dò, vẫn nên đề phòng, cũng đừng để chịu thiệt"
Lâm Ngọc Trúc và Trương Diễm Thu gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý.
"Thật là phiền phức, sao mà lại gặp phải loại người này." Lâm Ngọc Trúc còn chưa ảo não, Trương Diễm Thu đã có chút phiền, từ lúc lên xe lửa liền không có một giây phút nào vừa ý, đối với cuộc sống xuống nông thôn cũng mơ hồ cảm thấy lo sợ bất an.
Lúc trước Lý Hướng Vãn chuẩn bị vật tư chắc là sự sắp đến tận thế hay sao, chuẩn bị không ít dao bầu loại chặt dưa hấu với phun sương phòng sói. Nói câu không hay lắm, nếu gặp phải chuyện gì, giết người dấu xác chắc cô ấy cũng không phải là không làm được, chỉ là nếu không phải gặp cô ấy đương nhiên sẽ không tự đi kiếm chuyện, cho nên bực bội một lúc cũng không để chuyện này trong lòng nữa.
Lâm Ngọc Trúc thì lại suy nghĩ rằng, có thời gian phải làm thanh đao để trong không gian, nếu như gặp chuyện thật, đánh bị thương có thể coi là tự vệ, đánh chết thì sao? Vậy thì chỉ có thể hủy thi diệt tích.
Dù sao thì cũng đừng có ai đến chọc cô, cô biết cái thời đại này có đám đàn ông bẩn thỉu nghĩ rằng hủy đi sự trong sạch của phụ nữ, họ sẽ nhẫn nhục mà đi theo anh ta.
Anh ta muốn đánh thì đánh muốn chửi thì chửi, đúng, không nói đến cái thời đại này, kể cả mấy chục năm sau cũng sẽ có nhưng người phụ nữ tư tưởng cổ hủ còn có cái tư tưởng này, nhưng Lâm Ngọc Trúc thì tuyệt không phải loại người nhân nhượng, cô nguyện làm ngói vụn cũng không muốn làm bản thân uất ức mà sống.