Chương 267 - Thật là ngu ngốc 2
Triệu Hương Lan nhìn vẻ mặt này của cô ta thì tức đến nghiến răng: "Cuối cùng cô cũng nói ra những lời này, không phải tôi đến bên Hướng Vãn một thời gian thôi sao, sao cô không nghĩ đến chuyện mà chị em nhà họ Đổng làm với tôi trước đó chứ, nếu như cô có thể giúp tôi một chút thì tôi còn có thể bỏ cô mà đến xin người khác ở nhờ sao?"
Trương Diễm Thu trợn trắng mắt, lạnh lùng nói: "Hóa ra là vậy, bây giờ tôi cũng thấy rõ rồi, tôi giúp cô? Cô giúp tôi sao? Lúc trước chỉ to tiếng hỏi cô hai câu, cô đã đẩy tôi ra ngoài, làm gì suy nghĩ cho tôi chút nào chứ? Chúng ta đừng ai nói ai cả, có thể ở thì ở, không ở được thì đi."
Dù sao đối phương cũng không có bạn, cuối cùng cũng phải chấp nhận lời cô ta nói thôi, không phải sao?
Cô ta sợ cái gì chứ?
Bây giờ Triệu Hương Lan mới biết người trước mặt có thể vô sỉ như vậy.
Đúng là ngu xuẩn.
Nói tới chuyện này thì tiếp tục tranh cãi cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nơi của thanh niên trí thức này cũng chưa đến lượt cô ta ở đây làm mưa làm gió.
Nếu tiếp tục ồn ào chỉ sợ sẽ thành trò cười cho sân sau, không cần nhìn cô ta cũng biết người của sân sau chắc chắn đang nghe trộm.
Triệu Hương Lan bực mình mở cửa phòng ra đến bếp, ngồi ở đó suy nghĩ, càng nghĩ càng giận.
Một lúc sau, cô ta ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ra cửa phòng như đột nhiên trúng độc.
Đây là cô tự tìm đến đấy.
Sau một lúc bình tĩnh lại, cô ta mới vào phòng rồi nói: "Tôi muốn lên thị trấn mua ít đồ, cô có muốn đi cùng không?"
Túi đối phương còn sạch hơn cả mặt, Triệu Hương Lan biết rõ điều này, cô ta châm chọc khiêu khích nhìn đối phương.
Sắc mặt Trương Diễm Thu lập tức thành màu xanh xám, quay đầu lại, tức giận nói: "Không đi."
Triệu Hương Lan lạnh lùng nhìn cô ta một cái, mang túi vải của mình rồi đóng cửa rời đi.
Đúng lúc gặp Vương Tiểu Mai cưỡi xe đạp trên đường về.
Bầu không khí lúc hai người gặp nhau vô cùng vi diệu.
Đến bây giờ Triệu Hương Lan vẫn là người tốt trong lòng Vương Tiểu Mai, hai người các cô cùng tới đây cũng coi như làm bạn hai năm.
Mặc dù ai cũng đều có mục đích của riêng mình nhưng cuối cùng cũng có chút tình nghĩa.
Bây giờ lại gặp nhau một mình như vậy, trong lòng Vương Tiểu Mai có chút nhớ đến chuyện xưa.
Mắt Triệu Hương Lan đột nhiên đỏ lên, thiếu chút nữa thì khóc.
Vương Tiểu Mai ngốc nghếch hỏi: "Cô sao vậy? Ở trên trấn bị bắt nạt sao?"
Nghĩ lại gần đây trên trấn đúng là có lưu manh hung hăng ngang ngược, không chừng đúng là bị bắt nạt.
Triệu Hương Lan thở dài một hơi, nói: "Không, đi một chuyến lên trấn mà thôi, ai có thể bắt nạt được chứ, còn không phải do vị kia sao, làm việc gì cũng không được, cả ngày chơi đểu, bắt nạt người khác không có điểm dừng, tôi thấy lương thực cũng không còn nhiều nữa, không biết cuộc sống sau này còn phải chịu bao bực mình nữa đây, vậy mà ánh mắt nhìn người của mình còn tệ nữa."
Vương Tiểu Mai vừa nghe xong đã biết cô ta đang nói đến Trương Diễm Thu.
Cô ta cũng cảm thấy đồng cảm về chuyện này.
Cô ta để Triệu Hương Lan lên xe trước, vừa đạp xe vừa nói chuyện.
Trên đường đi hai người đều nói xấu Trương Diễm Thu.
Triệu Hương Lan luôn tỏ vẻ đáng thương khiến Vương Tiểu Mai phải nói: "Tính của cô quá hiền lành, lần sau nếu như cô ta không biết tốt xấu thì cô cứ thẳng tay đánh cô ta đi, nhớ lại lúc trước chị em nhà họ Đổng lưu loát ra tay..." Cô học tập lấy một chút, nhưng những lời này cô ta không nói ra miệng.
Đột nhiên cô ta ý thức được, người bị đánh lúc trước là Triệu Hương Lan.
Không nhắc đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc đến là Triệu Hương Lan đã oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng của Vương Tiểu Mai, hai người ở chung với nhau lâu như vậy mà lúc trước người này cứ trơ mắt nhìn cô ta bị đánh, cũng không tiến lên giúp một chút.
Uổng công nhiều năm như vậy cô ta còn đi theo giúp đỡ người này.
Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo một lúc lâu.
Triệu Hương Lan lại ung dung lên tiếng: "Cũng không biết gần đây làm sao, gần đây Hà Viễn Phương cũng rất kì lạ..."
"Cô cách xa anh ta một chút, chỉ sợ người này đã khác xưa rồi." Vương Tiểu Mai có lòng tốt nói.
Ánh mắt Triệu Hương Lan tối lại, quả nhiên...