Chương 281 - Trong nguy hiểm có được phú quý 2
Nghĩ xong mấy cái kế hoạch, Lâm Ngọc Trúc lại đi tìm người lao động nhỏ Tiểu Cẩu Đản của cô hợp tác.
Chia cho cậu bé một gói kẹo cứng, kêu cậu bé và mấy bạn nhỏ nữa đi trông chừng thôn trưởng hộ cô, nếu như nhìn thấy thôn trưởng rời khỏi thôn liền đến báo cho cô biết.
Xong việc sẽ có kẹo để cảm ơn.
Tiểu Cẩu Đản chớp chớp đôi mắt to ươn ướt, bảo đảm sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Lâm Ngọc Trúc hài lòng khẽ xoa cái đầu kháu khỉnh bụ bẫm của đối phương, đáng yêu quá.
Đến buổi trưa Trương Diễm Thu được đồng chí công an đưa về nhà.
Sau Lý Hướng Vãn, nơi ở của thanh niên trí thức các cô lại có thêm một vị chân cẳng không tiện rồi.
Là người từng có xích mích với cô ta, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai tất nhiên sẽ không đi chăm sóc cho cô ta.
Lúc này chỉ có thể nói một câu, tự dựa vào bản thân mình đi.
Vẫn may còn một cái chân khác.
Có thể lò cò...
Hà Viễn Phương bị phán tội lưu manh, cho vô ngồi tù rồi, còn Triệu Hương Lan không thể ở lại nơi ở của thanh niên trí thức nữa.
Hành lý đều do nữ đồng chí công an tới lấy giúp.
Hai người này vào giờ phút này coi như đã hoàn toàn rời khỏi nơi ở của thanh niên trí thức.
Các thôn dân thổn thức không thôi.
Hai người trông thật thà nhất hóa ra lòng dạ lại đen tối như vậy.
Là người chịu tổn thương lớn nhất tự dưng là Trương Diễm Thu, kiếm về được một chút tài sản nhỏ.
Một phần lương thực của Hà Viễn Phương và Triệu Hương Lan đều chuyển thành của cô ta, chỗ còn lại sung vào công quỹ.
Có thể nói có thể đón một năm mới tốt đẹp rồi, cô ta còn được hưởng chỗ củi của hai người kia, có thể sử dụng cho mùa đông này.
Đạt được kết quả này, các thôn dân lại nói: “Không đúng, ai nói thanh niên tri thức Trương xui xẻo, người ta rõ ràng là trong nguy hiểm có được phú quý, nhìn đi, toàn được hưởng đồ có sẵn.”
Nhất thời liền có những lời nói ghen tị truyền ra.
Lâm Ngọc Trúc phát hiện sau khi trải qua sự việc này, có lúc Trương Diễm Thu cố ý tránh mặt cô, khi gặp nhau cũng rụt đầu lại, hận không thể đào ngay một cái lỗ để chui xuống.
Cô ta làm vậy khiến cô cảm thấy có chút kì lạ, không tới mức như vậy chứ.
Cô cũng đâu có làm gì, sao lại dọa người ta sợ thành cái dạng này rồi.
Thực ra cô không biết, đó là Trương Diễm Thu sợ cô đòi lại tiền, phí chữa thương vẫn còn thừa lại một chút.
Trước đó cô ta bảo đảm sẽ trả lại, nhưng tiền tới tay rồi, trả về lại thấy… không nỡ.
Chút tâm tư nhỏ này của cô ta, Lâm Ngọc Trúc thực sự nhìn không ra.
Dù có nhìn ra rồi cũng lười tính toán, ban đầu cho đi đã không có ý định lấy lại rồi.
Dưới sự giám sát chuyên nghiệp của Tiểu Cẩu Đản và bạn bè của cậu bé.
Lúc thôn trưởng đi lên thị trấn liền lần lượt chạy về báo tin.
Sau khi Lâm Ngọc Trúc phát cho bọn trẻ mỗi người mấy viên kẹo xong, liền kéo theo Vương Tiểu Mai đi tìm vợ của trưởng thôn để nói chuyện.
Sau khi hai người quay trở về phòng lấy đường đỏ ra mới sực nhớ, hình như thiếu cái gì đó...
Hai người nhìn nhau một cái, cùng hỏi đối phương: “Cô không nói cho Lý Hướng Vãn sao?”
Bầu không khí chợt lặng xuống.
Đây chính là lúc kiểm nghiệm nhân tính.
Là vị trí giáo viên quan trọng hay là Lý Hướng Vãn quan trọng.
Một lúc sau, hai người tìm thấy Lý Hướng Vãn rồi nói chuyện này.
Vẫn nên chào hỏi một cái đã.
Lý Hướng Vãn nhìn thấy hai người đều đã chuẩn bị quà cáp xong xuôi, trợn mắt một cái.
Ba người, chia hai nhóm, cô ta chung quy chính là bị xa lánh.
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai...
“Ê, các cô có thể tới đây nói một tiếng, cũng không uổng công tình bạn của chúng ta.
Tôi không đi nữa, nhảy lóc cóc như vậy sợ người ta không nhìn thấy mình đi nhà thôn trưởng tặng quà hay gì.
Còn nữa, bởi vì Triệu Kiến Thiết mà tôi với thôn trưởng ầm ĩ với nhau chẳng vui vẻ gì cho cam, xong chuyện tôi cũng không đi hòa giải với ông ta, tôi đang nghĩ cách khác rồi, hơn nữa không được làm giáo viên thì tôi vẫn còn công việc nuôi lợn mà, không cần phải vội.” Lý Hướng Vãn rõ ràng mạch lạc nói.
Lâm Ngọc Trúc đại khái đoán ra được Lý Hướng Vãn có khả năng đi con đường bên đại đội trường.
Nghĩ vậy thấy cũng tốt, đến lúc chọn giáo viên cho trường tiểu học rồi không biết sẽ ầm ĩ thế nào nữa, chia nhau ra tìm con đường riêng sẽ tốt hơn một chút.