Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 284 - Chương 284 - Con Nhà Người Ta 1

Chương 284 - Con nhà người ta 1
Sau khi tặng quà, bên phía Lâm Ngọc Trúc sóng yên biển lặng, không chút gợn sóng, không bị phân tâm.

Vương Tiểu Mai thì hơi bồn chồn.

Sau khi vợ trưởng thôn biết Lâm Ngọc Trúc cần gì, bà ta yên tâm đến nỗi không thể nào yên tâm hơn, cũng không cần trả lại sáu mươi đồng tiền.

Tâm trạng đang tốt, bà ta sấy một nồi quả khô, chuẩn bị xong xuôi thì bảo cháu trai nhà mình đưa một chút cho thanh niên tri thức Lâm.

Còn dặn dò mấy câu, để cho cháu trai nhỏ chạy việc.

Con dâu của nhà trưởng thôn là Lý Tú Tú nhìn mẹ chồng một cách khó hiểu, lần này lại đưa một nửa thau quả khô, trúng tà sao?

Từ khi nào mà mẹ chồng của cô ta lại hào phóng như vậy?

Đợi con trai ra khỏi nhà, Lý Tú Tú lập tức nói: “Mẹ, hôm qua Kế Quân và Kế Đông còn nói muốn ăn quả khô, hay là mẹ cũng đưa qua một ít?”

Vẻ ngoài của vợ trưởng thôn hơi nghiêm nghị, nghe con dâu nói xong, bà ta lập tức xụ mặt, trông giống như một bà mẹ chồng điêu ngoa.

“Tao chỉ sấy bấy nhiêu đó thôi, cho hai cháu trai của mày ăn rồi thì con trai mày ăn gì? Tao chưa thấy đứa nào tàn nhẫn, không lo cho con mình mà lại quan tâm đến người ngoài như mày.” Vợ trưởng thôn giận mắng.

Từ xưa đến nay, mẹ chồng nàng dâu có nhiều mâu thuẫn, nhà của trưởng thôn không phải trường hợp ngoại lệ.

Nhà trưởng thôn có một trai một gái, con trai cưới Lý Tú Tú, con gái nhà Lý Đại Dũng trong thôn.

Ban đầu bà ta còn cảm thấy biết rõ gốc rễ khá tốt, nhưng dần dần những điều không tốt lại hiện ra.

Con dâu không hiểu chuyện, có thứ gì ngon thì sẽ lấy về nhà mẹ đẻ.

Hiện tại cuộc sống của mỗi nhà là như thế nào?

Vợ trưởng thôn càng chướng mắt con dâu, mỗi khi có cơ hội thì sẽ mắng đôi ba câu.

Lý Tú Tú không vui, nhưng cô ta cũng không dám tỏ ra bất mãn, lòng thì tức tối không chịu được. Nếu như bà ta nghĩ cho cháu trai thật thì sao lại tặng nhiều qua khô như vậy, còn đưa cho một thanh niên trí thức xa lạ nữa?

Tức thì tức, nhưng Lý Tú Tú vẫn còn đầu óc, cô ta nghĩ chắc chắn có chuyện gì đó ở đây.

Cô ta điều chỉnh tâm trạng rồi cười cười, nói: “Mẹ, sao mẹ lại đưa đồ cho trí thức Lâm?”

“Hừ, hai đứa con gái nhà người ta biết đối nhân xử thế, biết cha của mày đối xử tốt với bọn họ, năm ngoái còn tặng chút quà cho nhà mình. Người ta đã tặng quà cho mình, thì mình cũng phải có qua có lại.”

“Phải nói người thành phố biết làm người, không giống nhà nào đó, chăm sóc ngần ấy năm mà đến cả hạt dưa cũng không ăn được.”

“Có phải là mày cảm thấy mẹ khờ, không để lại đồ ngon cho con trai của mày mà cho người ngoài?”

Lý Tú Tú: …

Nói chuyện với mẹ chồng của cô ta đúng là tốn sức.

Cô ta mới không cẩn thận thì đã bị chửi lại.

Có đôi khi còn nghẹt thở.

Bên này mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, Tiểu Hồng Bân ra ngoài, hít hà thau trái cây khô, thơm thật!

Đứa nhỏ vừa đi đường vừa ngửi, khi đến trước cửa nhà Lâm Ngọc Trúc, cậu bé nhịn không được nên đã lén cầm một nắm bỏ vào miệng.

Lúc gõ cửa, cậu bé còn đang nhai.

Đến khi Lâm Ngọc Trúc ra mở cửa, cô nhìn thấy có vẻ như cháu trai nhỏ của trưởng thôn đang vội vã nuốt thứ gì đó.

Lâm Ngọc Trúc nở nụ cười mời người vào nhà.

Tiểu Hồng Bân vào phòng, đã không còn trái cây khô trong miệng, cậu bé nói bằng chất giọng trong trẻo: “Chị Lâm, nội của em bảo em đưa cho chị, để chị và thanh niên tri thức Vương ăn. Nội nói nội làm không ít, hai chị cứ yên tâm ăn.”

Lâm Ngọc Trúc vuốt cái đầu tròn vo của Tiểu Hồng Bân, khen cậu bé vài câu.

Cô thầm nghĩ, có lẽ ý của vợ trưởng thôn là sẽ giúp bọn cô.

Cô nhận lấy cái thau của đứa nhỏ rồi đổ vào thau nhà mình.

Thấy đứa nhỏ vẫn nhìn trái cây trong thau, cô cười đưa cậu bé một nắm.

Tiểu Hồng Bân hơi do dự, sau đó cậu bé nói: “Nội nói tặng đồ cho người khác rồi thì không được lấy lại ạ.”

Nghe xong, Lâm Ngọc Trúc cười, nhẹ nhàng nói: “Nhưng đây là chị cho em, sao lại là em đòi được?”
Bình Luận (0)
Comment