Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 291 - Chương 291 - Thấy Được Chân Tướng 2

Chương 291 - Thấy được chân tướng 2
Đến khi thức ăn được nấu xong xuôi, dọn lên bàn, Thẩm Bác Quận cảm thấy thái độ của cô có gì đó không đúng.

Nhưng sau đó thì anh không phát hiện được.

Bàn Tử xoa tay, chủ yếu là nói với Vương Tiểu Mai: “Hai người nếm thử gà hầm nấm xem, nấm này là do năm nay anh lên núi hái cùng người khác, yên tâm ăn.”

Lâm Ngọc Trúc không hề thích ăn nấm, từ nhỏ đã không thích.

Có thể nói là cô không ưa nấm, ngoài ăn nấm kim châm trong lẩu thì đến cả nấm hương cô cũng không thích.

Thấy Bàn Tử nhấn mạnh rằng nấm anh ta hái, Lâm Ngọc Trúc liền không động vào món gà hầm nấm.

Cô sợ Bàn Tử bảo cô nếm thử nấm.

Mà nói không thích ăn thì xấu hổ lắm.

Trùng hợp thay, Thẩm Bác Quận cũng không thích ăn nấm, cho nên anh ghét món này, không, anh ghét cả bàn đồ ăn này.

Lâm Ngọc Trúc gắp một chút cá hố bỏ vào miệng, hơi nhíu mày.

Không phải khó ăn, chỉ là Bàn Tử bỏ quá nhiều muối.

Nhưng lúc này Lý Bàn Tử lại hỏi cô: “Em Tiểu Lâm, cá chiên này thế nào? Hôm nay xúc cảm của anh không tồi, không có miếng cá nào bị chiên nát.” Nói xong, anh ta còn tự say mê.

“Vâng, khá tốt ạ, lần nào em chiên cũng bị dính chảo hoặc nát, tay nghề của anh Bàn Tử tốt lắm.” Lâm Ngọc Trúc nói thật một nửa.

Nếu anh ta không bỏ nhiều muối như vậy thì tốt rồi, nhưng vì giữ mặt mũi cho Bàn Tử, lúc này cô không thể phá hỏng.

Đành phải nói lời trái lương tâm.

Vương Tiểu Mai còn tin, cô ta cũng gắp một miếng, nhưng khi cho vào miệng thì vẻ mặt của cô ta hơi cứng lại.

Bàn Tử nhìn cô ta một cách chăm chú, hỏi: “Sao rồi?” Anh ta rất lo lắng.

Vương Tiểu Mai cảm thấy nhổ ra cũng không được mà nuốt cũng hơi khó.

“Khá tốt.” Vương Tiểu Mai vừa nhai vừa gật đầu khen.

Thẩm Bác Quận lặng lẽ rót ly nước cho Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc vội vàng nói cảm ơn, còn ánh mắt thì vẫn luôn né tránh anh.

Thái độ hơi xa cách.

Thẩm Bác Quận hơi biến sắc, là do anh nhạy cảm sao?

Vương Tiểu Mai khá thích ăn nấm, hơn nữa bên trong còn có ớt cay, cô ta rất yêu món gà hầm nấm này.

Bàn Tử nhìn Vương Tiểu Mai, còn dịu dàng nói: “Nếu em thích ăn thì ăn nhiều một chút, lần sau anh lại nấu nữa.”

Lâm Ngọc Trúc: … Cô cảm thấy mình đang ăn cơm chó.

Vương Tiểu Mai gật đầu, đột nhiên cảm thấy hơi ngượng: “Anh Bàn Tử, anh cũng ăn đi.”

Sao anh ta chỉ nhìn hai cô ăn còn mình thì không động đũa vậy?

Lý Bàn Tử muốn giảm cân, anh ta nhìn một bàn thịt, nuốt nước bọt rồi quyết định không ăn chúng.

Anh ta gắp món chay duy nhất ở trên bàn là khoai tây sợi…

Trong suốt bữa ăn, Thẩm Bác Quận phát hiện không chỉ có Lâm Ngọc Trúc hơi tránh né anh, mà Vương Tiểu Mai cũng khách sáo với anh hơn.

Thẩm Bác Quận không hiểu làm sao, anh chỉ trợ giúp nấu ăn một lát thôi.

Chuyện gì đã xảy ra?

Bữa ăn này ngoài mặn một chút thì không có gì không ổn.

Ăn xong, Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc nói muốn rửa bát thì lại bị uyển chuyển từ chối.

Lâm Ngọc Trúc càng ngày càng hài lòng Lý Bàn Tử.

Trẻ nhỏ dễ dạy.

Vương Tiểu Mai khẽ nói với Lâm Ngọc Trúc: “Hay là chúng ta đi về?”

“Ăn xong liền đi không được tốt, ở lại đây tâm sự một chút đi!” Chủ yếu là để cô ta và Bản Tử nói chuyện.

Cứ như vậy, Vương Tiểu Mai căng não nói chuyện phiếm với Lý Bàn Tử.

Cô ta phát hiện hôm nay Lâm Ngọc Trúc nói rất ít, mọi khi cô nói nhiều lắm.

Cô không nói lời nào, cô ta đành phải tự nói.

Mấu chốt là cô ta phát hiện thường ngày Bàn Tử rất biết ăn nói, hôm nay lại lắp ba lắp bắp, dáng vẻ còn hơi hồi hộp.

Nó cứ quái lạ thế nào ấy.

Lâm Ngọc Trúc và Thẩm Bác Quận.

Đại khái là Vương Tiểu Mai đang tìm đề tài nói chuyện, bầu không khí càng trở nên kỳ lạ hơn.

Cô ta ngồi một lúc, rồi nhìn thoáng qua bầu trời sáng ngời ngoài cửa sổ, chợt “a” một tiếng, sau đó nói: “Hình như trời sắp tối rồi, chúng em không ở chơi thêm nữa, nếu về muộn thì chúngem sẽ phải đi đêm mất.”

Lâm Ngọc Trúc đang uống trà, cô suýt phun ra.

Cái cớ này, uổng công cô ta nghĩ ra.

Lý Bàn Tử nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, được thôi, em nói trời sắp tối thì nó sắp tối thật.

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, cô đã cố gắng hết sức.

Đến khi đưa hai người ra cổng lớn, Vương Tiểu Mai đỡ xe, nói với Lý Bàn Tử: “Anh Bàn Tử, năm sau các anh…”

Mấy người đều nhìn Vương Tiểu Mai, nghe cô ta nói chuyện, nào ngờ Vương Tiểu Mai vừa nói một nửa thì cô ta đã trợn trắng mắt, nháy mắt, cô ta ngã xuống đất.

Lâm Ngọc Trúc trợn mắt há hốc mồm, sững sờ ngay tại chỗ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bình Luận (0)
Comment