Chương 30 - Tố cáo 2
Lúc này Lâm Ngọc Trúc cũng không khơi chuyện với Vương Tiểu Mai ngày hôm qua nữa, để cho cô ta biết cô ta cái gì có thể nói cái gì không thể nói, cô không phải dạng người dễ bắt nạt là được rồi.
Không cần thiết phải làm cho quan hệ trở nên cứng nhắc, vì vậy liền uể oải nói: "Thích tố cáo thì tố cáo, một mình ta ăn no cả nhà không đói bụng, ăn cũng không nhiều lắm, đủ điểm công là được rồi." Nói xong tiêu sái đi ở phía trước.
Triệu Hương Lan không có phát biểu ý kiến, chỉ là nhìn bóng lưng Lâm Ngọc Trúc thở dài, sức con gái yếu ớt, kể cả cô tính toán công điểm một năm này đâu ra đấy cũng chỉ có thể đủ ấm no, tiền không kiếm được bao nhiêu, không khỏi đồng ý với Vương Tiểu Mai, nghĩ đến việc có lẽ người ta có người nhà chiều chuộng, còn có thể trợ cấp được ít nhiều, nếu không sao có thể có khí phách như thế, càng nghĩ càng cảm thấy như vậy, trong lòng sinh ra mấy phần hâm mộ.
Lúc về tới sân tất cả mọi người vội vàng lau mồ hôi trên mặt và cổ, Lâm Ngọc Trúc tiến đến bên người Lý Hướng Vãn thấp giọng hỏi: "Hướng Vãn, cô có dư bao tay bông không, tôi gửi tiền cho cô, phiếu thì tôi lấy phiếu 100g lương thực để đổi, cô xem có được không?”
Hôm nay cô nhìn thấy Lý Hướng Vãn dùng bao tay vải bông, nghĩ xem hỏi thử còn hay không, chờ đến lúc lên huyện thành mua, sợ tay cũng nát hết rồi.
Lý Hướng Vãn gật đầu: "Vừa hay còn dư một bộ."
Lý Hướng Vãn có nam chính giúp đỡ nên buổi sáng làm còn không tính quá mệt mỏi, có thể kiên trì, Lâm Ngọc Trúc lười biếng dùng mánh lới cũng còn có thể chịu đựng, chủ yếu là hai người đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cộng thêm việc biết trước xu thế tương lai, lại có bàn tay vàng, trong lòng đương nhiên vô cùng tự tin.
Nhưng Trương Diễm Thu sinh ra lớn lên là cư dân ở trong nguyên tác, cô ta không biết lúc nào có thể trở về thành, hoàn toàn không nhìn thấy tương lai, lúc này tâm tình cực kỳ sa sút và mờ mịt.
Chỉ thấy cô ta vào trong sân liền chọn một nơi râm mát để ngồi xuống, cô ta là người yêu thích sạch sẽ nhất trong mấy người, lúc này lại không có tâm tình để rửa hết tro bụi trên mặt, trên người.
Tay của cô ta lúc này cũng nhịn không được run lên, trong lòng bàn tay đã có chỗ bị rách da, vừa ra mồ hôi liền đau nhức tận tim, sự thê lương trong trái tim cô ta lúc này không một ai có thể thấu hiểu, cô ta không hiểu vì sao phải xuống nông thôn.
Nếu như thật sự là số mạng đi trồng ruộng thì chẳng thà sinh ra đã là người trong thôn, vì sao còn bắt cô ta sống cuộc sống ở thành thị rồi lại tới chuốc lấy cái khổ này.
Lâm Ngọc Trúc đều có thể nhìn ra cô gái này cả người bốc lên một luồng khí ai oán, cũng không lên trêu chọc cô ta, hoàn cảnh sinh hoạt thay đổi cần một mình chậm rãi đi thích ứng, ai cũng không giúp được ai.
Chỉ có thể nói, dựa vào chính mình nghĩ thông.
Mặt trời càng ngày càng gắt, nhà nhà cũng bắt đầu vội vàng nấu cơm, thanh niên trí thức bên này, con gái thay nhau nấu cơm, nam thanh niên trí thức thay phiên làm mấy việc nặng như múc nước, che củi,...
Trước khi Lâm Ngọc Trúc các cô đến, Triệu Hương Lan và Vương Tiểu Mai phụ trách nấu cơm mỗi ngày, bây giờ lại tới ba cô thanh niên trí thức nữ, đương nhiên phải thay phiên nhau làm, chỉ là chia hai hai thì lại dư ra một người.
Mặt ngoài Lý Hướng Vãn và Trương Diễm Thu quan hệ không tệ, kỳ thật trong lòng đã sớm có ý xa cách. Lúc đang thương lượng làm thế nào phân tổ nấu cơm, cô ấy liền chủ động muốn chung một tổ với Lâm Ngọc Trúc, tình cảnh trên có chút xấu hổ.
Một người nấu cơm cho chín người cũng chậm lắm, nghĩ tới hay là người dư ra phụ trách rửa bát cho mọi người cho rồi.
Trương Diễm Thu vốn đã là một người thích sạch sẽ, người khác rửa chén chưa chắc cô ta đã yên tâm, cho nên cũng liền đồng ý sự sắp xếp như vậy.
Chỉ là rõ ràng bị cho ra rìa, nói cho cùng cũng có chút không thoải mái.
Cô ta nhìn về phía nữ chính với ánh mắt mang theo chút oán trách, nữ chính chỉ coi như không nhìn thấy, dù sao từ khi quen biết đến bây giờ cũng chưa được mấy ngày, nói có bao nhiêu tình nghĩa thâm sau thì thực sự là không có, đã có ý xa cách, đương nhiên sẽ không quan tâm cô ta nghĩ như thế nào.
Hôm nay là Vương Tiểu Mai và Hương Lan nấu cơm, tan làm, Lâm Ngọc Trúc ngồi chơi trên cái ghế gỗ nhỏ trong sân ngẩn người, thì thấy trưởng thôn lại dẫn đến một đồng nghiệp nam, Lâm Ngọc Trúc nhìn qua con mắt đều sáng lên mấy độ, nam phụ trong truyền thuyết ư?