Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 304 - Chương 304 - Ngán, Quá Ngán! 1

Chương 304 - Ngán, quá ngán! 1
Nhìn gương mặt đầy vất vả, tay còn cầm theo hành lý của Lý Hướng Bắc, Lý Hướng Vãn liền biết chắc chắn người này còn chưa vào sân trước.

Cô ta hơi bất đắc dĩ nói: “Sao anh quay lại rồi?”

Cô ta cho rằng phải thêm vài ngày nữa thì anh ta mới về.

Đôi mắt của Lý Hướng Bắc sáng lên: “Anh không yên tâm nên về sớm chút.”

Lý Hướng Vãn hiểu, cô ta hơi giật mình, rũ mi mắt xuống để che đậy hai tròng mắt chứa đầy tình cảm.

Lý Tự Lập nhìn Lý Hướng Bắc bằng đôi mắt sáng lấp lánh, trông chờ xem hai người này có gì đó không.

Chương Trình chậm rãi nắm bàn tay đặt ở trên đùi thành nắm đấm.

Tiểu Hoan Lạc nhìn cái này rồi lại xem cái kia, cô bé thầm thở dài.

Cô bé nghĩ, hình như anh Tiểu Trình cũng thích chị gái xinh đẹp kia, mà bây giờ thì hay rồi, hình như chị gái xinh đẹp đã có người yêu. Người lớn phức tạp quá đi!

“Em bị thương ở đâu?” Anh ta nhìn đối phương bằng ánh mắt si mê, nhưng trong lòng lại càng quan tâm đến vết thương của cô ta hơn.

Sự quan tâm trong giọng nói không thua kém gì sự chân thành của Chương Trình.

Vương Tiểu Mai khẽ sờ mũi, cô ta rất muốn rời khỏi đây…

“Em vào núi, không cẩn thận giẫm phải bẫy kẹp thú.” Lý Hướng Văn yếu ớt nói.

“Sao mùa đông lại vào núi? Giờ em sao rồi? Còn có thể đi lại sao?” Lý Hướng Bắc cau mày, hỏi bằng giọng điệu vừa trách móc vừa bất đắc dĩ.

“Đỡ hơn nhiều, giờ đi lại được rồi.” Lý Hướng Vãn nhìn mấy người trong phòng, hơi xấu hổ nói.

“Vậy sao em lại vào núi?” Lý Hướng Bắc vẫn cố chấp hỏi.

Trực giác báo cho anh ta biết chuyện này không đơn giản. Bẫy kẹp thú đều được đặt ở sâu trong núi, nơi để săn thú. Một cô gái như Lý Hướng Vãn sẽ không săn thú, vậy mùa đông cô ta vào núi để làm gì?

Đừng nói là mùa đông, cho dù có là mùa thu thì cũng chưa thấy cô ta đi vào trong núi sâu.

Vương Tiểu Mai xấu hổ cười ha ha, nháy mắt thu hút ánh nhìn của Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc.

Vương Tiểu Mai không khỏi sợ hãi, cô ta cười quá đột ngột à?

Cô ta liếm môi, nói; “Tôi còn nấu nước ở trong phòng, tôi về trước xem nó sôi chưa.” Nói, xong, cô ta đi nhanh chứ không quay đầu lại.

Lý Hướng Vãn: …

Vương Tiểu Mai vừa chuồn mất vừa thầm nhủ xúi quẩy. Cũng không phải cô ta khuyến khích Lý Hướng Vãn vào núi, vẫn là không nên góp sức vào kịch vui này, miễn cho đến lúc đỏ bản thân cũng bị liên lụy vào.

Tiểu Hoan Lạc thấy Vương Tiểu Mai đi ra ngoài, cô bé đảo mắt rồi chào anh trai mình, sau đó lập tức chạy theo sau Vương Tiểu Mai.

Vương Tiểu Mai vuốt đầu cô bé, dẫn cô bé về phòng mình.

Lý Hoan Lạc nhìn bệ bếp rỗng tuếch, cười hì hì nói: “Em biết mà, chị Tiểu Mai không có nấu nước, ha ha.”

Vương Tiểu Mai chọc cái trán của cô bé: “Đứa bé lanh lợi, bầu không khí không đúng thì phải chạy thôi chứ.”

Tiểu Hoan Lạc nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Chị Tiểu Mai, anh trai vừa tiến vào kia là người yêu của chị gái xinh đẹp sao?”

Vương Tiểu Mai suy nghĩ một lúc lâu, bởi vì chuyện này rất phức tạp.

Tuy bây giờ hai người đã chia tay, nhưng quan hệ vẫn không đơn giản như cũ.

Mà ở phòng khác, Lý Hướng Vãn nói sơ lược tình huống lúc trước. Lúc này, Lý Hướng Bắc mới nhìn Chương Trình.

Bốn mắt chạm nhau, mỗi người quan sát nhau.

Nhất thời ánh lửa bắn ra bốn phía.

Khí áp trong phòng đều hạ xuống.

Ánh mắt của Lý Tự Lập càng lúc càng sáng, ước gì anh Chương và Lý Hướng Vãn đường ai nấy đi.

Ở thời điểm quan trong, Lý Hướng Bắc đánh anh Chương một trận cũng không phải không thể, chỉ cần làm anh Chương hết hy vọng là được.

Như vậy chị Tiểu Mai còn có cơ hội trở thành chị dâu của cậu ta.

Chương Trình không phải kẻ bình thường, dưới vẻ mặt không thân thiện mấy của Lý Hướng Bắc, anh ta vẫn có thể tươi cười như tắm mình trong gió xuân. Anh ta gật đầu với Lý Hướng Bắc, sau đó lại hỏi Lý Hướng Vãn: “Hướng Vãn, vị này là? Trước đây không nghe em nói em có bạn trai.”
Bình Luận (0)
Comment