Chương 308 - Trưởng thôn thật dốc sức 1
Người khác có thể lấy được đề thi không, thôn trưởng không biết, dù sao ông ta có thể lấy được.
Nếu không thì làm sao đáp ứng Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai.
Con dâu muốn giúp nhà mẹ đẻ, trưởng thôn chỉ có thể nói: ông nghe lời vợ.
Vợ ông muốn giúp thì giúp, không cho giúp thì không giúp.
Chờ đến ban đêm trời tối người ngủ rồi, trưởng thôn mới tiết lộ ngọn nguồn cho vợ mình.
Vợ trưởng thôn vẻ mặt khựng lại, chuẩn bị nửa ngày mới nói: "Ban ngày tôi nói vậy là cho con dâu nghe thôi, chứ ông có khả năng hay không chẳng lẽ tôi còn không rõ, không thể nhân nhượng cho nhà họ Lý được, hôm nay giúp cái này, ngày mai họ lại bắt mình giúp cái khác, ngay cả chút đồ ăn trong miệng con mình cũng muốn lấy, tôi thấy nhà họ Lý bọn họ là tưởng chúng ta xem tiền như rác ấy."
Trưởng thôn chép miệng, ông ta nhắm mắt lại, mơ màng nói: "Nghe theo bà."
Vợ trưởng thôn khẽ thở dài, cùng lắm bà ta sống thêm được mấy năm, cố gắng chống chọi đến lúc cháu trai cưới vợ sinh con, tìm cho nó cô vợ tốt, bằng không để nó lấy phải đứa cháu dâu khờ khạo như thế thì không chừng sau này cháu trai bà ta phải chịu khổ nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng mơ màng chìm vào mộng đẹp.
Ở một phòng khác, Lý Tú Tú lăn qua lộn lại trên giường vì không ngủ được, chọc chọc Triệu Kiến Quân đang ngủ khò khè, tâm trạng cực kỳ bực bội.
Triệu Kiến Quân đang mơ đẹp bỗng bị một bàn tay đánh vào vai, hai mắt mông lung mở ra, anh ta vô tình lớn tiếng, mất kiên nhẫn nói: "Lại làm sao nữa?"
Lý Tú Tú đánh một cái vào vai anh ta, cô ta nhỏ giọng nói thầm: "Cái đồ quỷ nhà anh, không biết nói nhỏ chút sao, anh nói xem cha mẹ có bất công không chứ, xây nguyên một căn nhà cho em gái anh thì không nói, còn cho con rể học lên đại học, anh thử nhìn lại mình đi, anh có gì?"
"Có gì? Em muốn có gì? Cha cho anh làm việc ở công xã rồi, em còn chưa thấy đủ sao." Triệu Kiến Quân ngày càng cảm thấy vợ mình phiền phức, bụng dạ hẹp hòi.
Mỗi ngày không phải mẹ anh ta bất công thì chính là cha anh ta không tốt với anh ta, thế nào chứ, cha mẹ anh ta không phải cha mẹ ruột anh ta sao?
"Sao anh lại hung dữ như thế chứ, ở công xã có thể tốt đến nỗi nào, sau khi em rể anh tốt nghiệp chính là đi làm việc, còn anh thì sao, ở công xã làm đầy tớ, anh còn ủng hộ, cha anh có thể giúp em rể anh, làm sao không thể giúp em gái em một chút."
Triệu Kiến Quân lập tức ngồi dậy.
Cơn tức giận cũng bắt đầu dâng trào, không mấy vui vẻ hét lên: "Em gái tôi, em rể tôi có thế nào đi nữa cũng là người trong nhà, còn em gái cô là người nhà ai kia chứ? Cô ta gả đi rồi đến mẹ cô còn không lo, vậy tôi khờ hay cô ngốc, có thể ngủ được rồi chứ? Không ngủ được thì cô đi mà tìm nhà họ Lý của cô phàn nàn đi."
Giọng nói của Triệu Kiến Quân thật sự không nhỏ, đánh thức cả trưởng thôn và vợ ông ta, vợ trưởng thôn vội vàng dậy xem đứa cháu trai bảo bối của mình có bị đánh thức hay không, thấy cháu trai vẫn đang phì phò ngủ ngon, lúc này mới thở phào.
Bà ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vì cháu trai mình, thể nào bà ta cũng gân họng mắng hai câu.
Trưởng thôn kéo bà ta lại, nói: "Được rồi, đừng nóng giận, con trai bà không hồ đồ là được rồi."
"Đó, lúc trước nó sống chết muốn cưới về, giờ thì hay rồi."
Hai vợ chồng già thở ngắn than dài một hồi, mới tiếp tục ngủ.
Lý Tú Tú nhìn chồng mình tức giận, không dám nói thêm lời nào nữa.
Cả nhà trưởng thôn lúc này mới yên tĩnh trở lại.
Nhưng những nhà khác trong thôn cũng không ngủ được.
Nhà nào cũng muốn con mình được làm giáo viên, có công điểm, có trợ cấp, còn không phải làm việc nhà nông nữa, chuyện tốt như vậy ai mà không mong muốn cho được.
Thôn Thiện Thủy dấy lên một hồi tranh đấu gay gắt giữa các gia đình.
Mâu thuẫn nhỏ trong gia đình trưởng thôn cũng chỉ là một góc của núi băng.
Có một số gia đình vị trí giáo viên còn chưa giành được, nội bộ gia đình đã đấu đánh nhau rồi.
Lúc trưởng thôn tới giảng hòa, đầu đầy vạch đen…