Chương 343 - Đối đãi không phải tốt bình thường đâu 2
Vương Tiểu Mai gật đầu, nghĩ thấy cũng đúng, làm sao có thể trùng hợp vậy được, thế là thành thành thật thật đi theo Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn đến nhà trưởng thôn.
Mấy người vừa vào phòng, vợ trưởng thôn liền vui vẻ qua chào hỏi các cô.
Lâm Ngọc Trúc phát hiện, trưởng thôn không có ở nhà.
Vợ trưởng thôn đúng lúc nói: “Bác của các cháu không ở nhà, hôm nay chỉ có mấy thím cháu chúng ta thôi, ăn một bữa cơm xoàng, mong các cháu đừng chê thím nấu đơn giản.”
Vợ trưởng thôn vừa nói đùa như vậy, bầu không khí ngay lập tức không còn sượng như vậy nữa.
Lâm Ngọc Trúc cũng hòa hoãn bầu không khí theo, cười nói: “Người của cả thôn đều biết thím là người giỏi nấu ăn nhất, dù chỉ là món khoai tây sợi xào, đều có thể xào đến ngon gấp bội, hôm nay bọn cháu đúng là có phúc ăn uống, sao có thể chê bai chứ.
Thím đừng có làm mấy món như thịt cá thịt lợn, xào cho bọn cháu món khoai tây thái sợi là được rồi.
Để cho bọn cháu nếm thử xem món khoai tây thái sợi ngon gấp bội trong truyền thuyết nào.” Dứt lời còn làm vẻ mặt tinh nghịch.
Vẻ mặt Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đơ ra, là bọn họ kiến thức nông cạn rồi.
Vợ trưởng thôn sao lại không biết đây là Lâm Ngọc Trúc đang phối hợp với bà ta, không để cho bầu không khí nguội lạnh cho được.
Ý cười trên mặt càng chân thật hơn mấy phần, giả vờ sầm mặt nói: “Cháu, cái đứa nhỏ này, chỉ biết lừa thím, nếu như thím cho là thật thì thật sự chỉ làm mỗi món khoai tây thái sợi thôi, sẽ không khỏi bị cái con bé như cháu chê cười.”
Lâm Ngọc Trúc lập tức vui vẻ bật cười, tinh nghịch nói: “Thím, thím ngửi xem trong nhà thím có mùi gì.”
Vợ trưởng thôn lập tức che miệng cười, “Mùi gì, mùi thịt, xem các cháu cơ trí kìa.”
Cười nói xong, vợ trưởng thôn liền kéo lấy Lý Hướng Vãn nói: “Thanh niên trí thức Lý trông càng thêm xinh đẹp hơn rồi, không biết sau này con trai nhà ai được lợi đây, cũng không biết lấy đâu ra phúc khí vậy nữa.”
Đối mặt với sự lôi kéo nhiệt tình như vậy của vợ trưởng thôn, Lý Hướng Vãn cũng không nên nghiêm mặt.
Bèn dịu dàng cười cười: “Thím nói đùa rồi.”
Vương Tiểu Mai chớp chớp mắt, có cần cũng khen ngợi cô ta không?
Khi ánh mắt của vợ trưởng thôn di chuyển đến người Vương Tiểu Mai, rõ ràng hơi sững lại mấy giây, rồi mới cười nói: “Trước đây không để ý, Tiểu Mai của chúng ta càng thêm xinh đẹp rồi.”
Lâm Ngọc Trúc cũng cẩn thận nhìn một cái, khỏi cần nói, ngày ngày nhìn thấy nên không cảm thấy gì cả.
Bây giờ nhìn kĩ, Vương Tiểu Mai so với lần đầu cô gặp đã mịn màng hơn nhiều, cũng… tròn lên không ít.
Vương Tiểu Mai mím môi vui thầm, rõ ràng cực kì vui vẻ.
Lâm Ngọc Trúc trêu ghẹo nói: “Đây không phải là cùng cháu ăn bơ làm biếng hay sao, ha ha~”
Mấy người trong nhà nhất thời đều vui vẻ.
Vương Tiểu Mai...
“Mau đừng đứng đó nữa, ngồi đi, ngồi đi.”
Sau khi vợ trưởng thôn mới mấy người ngồi xuống xong, lấy hướng dương với hạt lạc ra để lên trên bàn rồi nói: “Mấy cô gái các cháu ngồi đây ăn quà vặt trước, thím nấu cơm xong ngay bây giờ, chút nữa mấy thím cháu mình phải nói nói chuyện thật vui.”
Mấy người Lâm Ngọc Trúc mỉm cười gật đầu, ánh mắt dõi theo vợ trưởng thôn quay về nhà bếp.
Lâm Ngọc Trúc phát hiện Tiểu Hồng Bân đứng ở cửa, ánh mắt cứ nhìn vào lạc ở trên bàn, lại ngại không dám qua lấy.
Cô vẫy tay, gọi cậu bé đến bên cạnh ngồi xuống, bóc lạc cho cậu bé ăn.
Tiểu Hồng Bân xấu hổ nói: “Chị, chị cũng ăn đi.”
“Chị cũng đang ăn mà, em ăn đi.” Lâm Ngọc Trúc dịu dàng nói với cậu bé.
Tiểu Hồng Bân há miệng cười, cười một cái mới phát hiện sún một chiếc răng.
Vô cùng buồn cười, cả ba cô gái đều không khỏi bật cười.
Lâm Ngọc Trúc rảnh rỗi đến nhàm chán, bèn bóc lạc cho cậu bé ăn.
Sau đó Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai cũng bóc lạc cho cậu bé.
Đãi ngộ không phải tốt bình thường thôi đâu.
Ăn nữa, ăn mãi, đến khi không ăn nổi nữa, cậu bé yếu ớt nói: “Ba chị ơi, em ăn… không nổi nữa.”