Chương 345 - Thảm quá đi 2
Suy nghĩ trong đầu của Lâm Ngọc Trúc liên tục thay đổi, cũng chính trực nói: "Thím hai, những lời này của Hướng Vãn có thể không xuôi tai, nhưng lại là thật sự vì nhà các thím mà suy nghĩ. Người xưa đều nói rồi, lúc đầu mà dám trộm kim thì sau này sẽ thành dám trộm trâu, đạo lý này cháu không nói, các thím cũng hiểu được đúng không, hôm nay chỉ là chiếm một chút lợi lộc nho nhỏ nhưng đến lúc to gan lớn mật hơn thì sẽ như thế nào?”
Vợ trưởng thôn trầm mặc không nói, nhìn em dâu nhà mình.
Chỉ thấy thần sắc thím hai Triệu ngưng trọng, trong lòng thím gai Triệu chắc hẳn là đã bắt đầu sinh ra cảm giác hoảng hốt.
Lâm Ngọc Trúc tiếp tục nói: "Vì để xứng đáng với bữa cơm này, cháu cũng làm người xấu lần nữa, thím Hgai, ngày đó, Triệu Kiến Trúc còn sờ tay Trương Diễm Thu nữa.”
Vương Tiểu Mai nghe xong ánh mắt trợn tròn, vẻ mặt kích thích.
Thím gai Triệu vẫn im lặng nhưng sắc mặt thì lại tái mét, không nghĩ tới con trai nhà mình lại đồi trụy như vậy.
Trên mặt Lý Hướng Vãn cũng không có gì khác thường, lúc trước cô ta đã nhìn ra manh mối, ngày đó lúc Trương Diễm Thu bị hỏi, sự hoảng hốt tránh né trong ánh mắt ấy của Trương Diễm Thu cũng không thể thoát khỏi mắt cô ta được.
Cho nên cô liền suy đoán trong lòng là Trương Diễm Thu cũng bị sàm sỡ qua.
Thấy thím hai Triệu nghe vào tai, Lâm Ngọc Trúc lại nói tiếp: "Thím hai, thím không ngại thì hãy thử ngẫm lại xem, ngày đó Hà Viễn Phương vì sao lại kéo Triệu Kiến Kiến vào chuyện đó, ở đây nhiều người như vậy, vì sao Hà Viễn Phương lại chỉ hất nước bẩn lên người Triệu Kiến Thiết… Nuông chiều con chính là hại chết con!” Những câu sau mà Lâm Ngọc Trúc nói đến đều là những câu nói thấm thía.
Không có lửa thì làm sao có khói.
Trên mặt thím hai Triệu đột nhiên có một chút xấu hổ, bà ta đã sống bằng ngần này tuổi rồi, vậy mà còn không nhìn thấu mọi việc bằng hai cô gái trẻ.
"Đúng thế, không thể tiếp tục nuông chiều như vậy nữa." Nói xong câu đó, thím hai Triệu hận không thể lập tức đứng dậy về nhà, quản giáo đứa con trai không chịu cố gắng lại còn làm bà ta mất mặt kia.
Vợ trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm, em dâu có thể nghe vào là được rồi.
Bà ta cũng phải nói với ông già nhà bà ta nữa, không thể mọi chuyện đều xử lý giúp đứa cháu trai này của ông ấy được.
Giúp một hai lần cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Nếu như còn dạy mãi không sửa, vậy thì không bằng hoàn toàn chặt đứt quan hệ, để tránh liên lụy đến nhà mình.
Bọn họ còn phải lo cho Hồng Bân nữa chứ.
Lúc này đề tài nói chuyện của bọn họ cũng liền thoải mái hơn rất nhiều, cũng coi như là cả chủ và khách đều vui vẻ.
Nhóm ba người Lâm Ngọc Trúc đạp ánh trăng nhàn nhã trở về chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức.
Lúc này ba người họ còn không biết, chỉ vì những lời nói đó của Lý Hướng Vãn cùng Lâm Ngọc Trúc mà đã dẫn tới một thay đổi cũng không biết là tốt hay xấu nữa.
Thím hai Triệu vẻ mặt vội vàng trở về nhà, bắt đầu thì thầm bên tai chú hai Triệu.
Giống như mẹ kế trong truyện cổ tích, tìm đủ mọi cách để gây khó dễ cho con trai mình.
Nói đến mức sau đó, chú hai Triệu cũng hoảng hốt, cũng không biết con trai nhà mình còn có cứu chữa được nữa hay không.
Hai vợ chồng bọn họ liếc nhau, cây non dễ uốn trẻ nhỏ dễ dạy, bọn họ cũng không thể để cho con trai trở thành một con người lệch lạc được.
Vì vậy, vào một đêm đen tối, Triệu Kiến Thiết đã phải chịu một trận đánh lôi đình mà anh ta không thể hiểu được của cả cha và mẹ anh ta.
Triệu Kiến Thiết cảm thấy rất là chua xót...
Chờ sau khi Lâm Ngọc Trúc ngủ, thỉnh thoảng cô vẫn còn có thể nghe được âm thanh phòng cách vách mở cửa ra rồi lại đóng cửa lại, Lâm Ngọc Trúc mơ mơ màng màng nghĩ, đây là nước uống nhiều hay là như thế nào mà trong đêm lại thức dậy nhiều lần như vậy.
Ngày hôm sau, Lâm Ngọc Trúc ngáp một cái, bộ dáng không ngủ ngon, đi gõ cửa phòng Vương Tiểu Mai.
Phát hiện đối phương thế khóa cửa thì Lâm Ngọc Trúc đẩy cửa đi vào, sau khi đi vào thì Lâm Ngọc trúc liền nhìn thấy Vương Tiểu Mai choáng váng kiệt sức nằm trên giường.
Lâm Ngọc Trúc cực kỳ kinh ngạc hỏi: "Cô đây là..."
Vương Tiểu Mai không có sức lực nói: "Tôi đã nói không thể ra ngoài ăn cơm rồi, cả đêm hôm qua tôi đều bị giày vò đến kiệt sức luôn rồi.”
Đây cũng quá thảm đi~