Chương 362 - Đợi tôi lớn nhé 1
Nghe Lâm Ngọc Trúc nói xong, Thẩm Bác Quận gật đầu, nói: “Không nấu ăn trong nhà, cũng đừng bận tâm đến mấy chuyện đó. Trời lạnh, tay dính nước dễ bị đông lạnh, lỡ như nứt da thì lại rắc rối.”
Lâm Ngọc Trúc rất tán đồng lời của đồng chí Thẩm, cô ăn sạch số bánh canh còn lại.
Thẩm Bác Quận nghe thấy thì đứng dậy lấy bát, tiện tay rửa sạch.
Lâm Ngọc Trúc cũng đưa cho anh một cách tự nhiên, nhưng đưa xong rồi cô mới thấy ngại.
Cô có cảm giác giống như mình đang dùng lao động miễn phí.
Mà thôi, dứt khoát da mặt dày vậy, dù sao thì mấy chuyện này cũng không tệ.
Đến khi Thẩm Bác Quận rửa xong, lau chùi và quét dọn sạch sẽ xong thì phát hiện cô gái nhỏ vẫn đứng ở cửa nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh.
Giọng của anh có chút bất đắc dĩ xen lẫn cưng chiều: “Mau vào thôi! Cô có mệt hay không?”
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, hơi buồn cười nói; “Một người không làm gì như tôi thì sao mệt được?”
“Cô bị ốm, đứng như vậy dễ mệt, đi vào thôi.”
Lâm Ngọc Trúc nghe lời vào phòng. Thẩm Bác Quận lại nhìn sọt đựng than đá đã đến đáy, anh thầm nhớ kỹ việc này.
Sau khi hai người vào phòng ngồi, đột nhiên Lâm Ngọc Trúc tò mò hỏi: “Anh Thẩm, có phải mọi người tìm Lý Hướng Vãn vì có việc không?”
Thẩm Bác Quận khẽ cười một tiếng: “Cô lại biết rồi?”
“Hôm qua Lý Hướng Vãn không muốn đi, Lý Hướng Bắc lôi kéo cô ta nói thầm một hồi, sau đó cô ta liền đồng ý.” Nếu chỉ vì tác hợp Vương Tiểu Mai và Lý Bàn Tử, cô ta đi theo là được, không cần tất cả mọi người phải đi.
Huống hồ Lý Hướng Vãn chỉ quen biết bên này, cũng không thân.
Thẩm Bác Quận thầm nghĩ không biết lòng dạ cô thế nào, sao lại đa nghi như vậy.
Anh cúi đầu, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Định giới thiệu Lý Bàn Tử cho Lý Hướng Vãn.”
Lâm Ngọc Trúc phụt một tiếng, suýt thì tưởng thật.
Cô nhớ đến việc Lý Bàn Tử còn làm cảnh sát ngầm ở chợ đen…
Đây là muốn độc quyền nguồn cung của Lý Hướng Vãn?
Dựa theo ý nghĩ này, đầu óc của Lâm Ngọc Trúc lóe lên.
Cô hỏi: “Lý Hướng Vãn tiếp xúc với người nguy hiểm?” Lâm Ngọc Trúc nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có khả năng này.
Thẩm Bác Quận hơi gật đầu, nói: “Chuyện này liên quan đến công việc.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu như đã hiểu ra, không tiếp tục hỏi nữa.
Cô lại thầm suy đoán, có lẽ là Chương Trình.
Cô nghĩ lại một đám tay sai của Chương Trình, chậc.
Anh ta có dã tâm thật, vậy mà lại muốn làm nhà họ Lưu thứ hai!
Ánh mắt của Thẩm Bác Quận trôi về nơi xa xăm, suy nghĩ một lát rồi lại mở miệng gọi: “Ngọc Trúc.”
Đây là lần đầu tiên đối phương gọi tên cô như vậy, Lâm Ngọc Trúc khẽ rung động, cô quay qua.
Thì đối diện với đôi mắt phượng thâm thúy của đối phương, hương vị ngọt ngào tràn ngập khắp căn phòng.
Thẩm Bác Quận nói: “Có lẽ cô sẽ thấy tôi ở trường học.”
Lâm Ngọc Trúc trừng mắt, hả?
Anh là người đưa thư, đến trường học, cô chợt hỏi: “Trường học có kẻ xấu?”
Thẩm Bác Quận lắc đầu: “Đừng căng thẳng, tôi cũng không chắc chắn.”
Tuy đã biết được đường đi nước bước của gián điệp nhà họ Tống, nhưng còn có vài vấn đề sót lại.
Cấp trên sợ đối phương ngóc đầu trở lại. Hiện giờ ở chợ đen, Chương Trình từng bước vùng lên.
Rủi ro ở trong chuyện này quá nhiều.
Cấp trên cũng muốn tìm hiểu nguồn gốc, ở thời điểm quan trọng thì cũng có thể dụ rắn ra khỏi hang.
Ban đầu Lâm Ngọc Trúc chỉ đoán thôi, bây giờ cô hơi chắc chắn đối tượng là Chương Trình.
“Anh nằm vùng như vậy thì có gặp nguy hiểm không?” Lâm Ngọc Trúc lo lắng hỏi.
Tuy hỏi như vậy, nhưng cô lại nghĩ khi ở trường học, có nên cách xa anh Thẩm ra một chút…
Nếu như bị ảnh hưởng.
Hệ thống: “Ký chủ, có phải cô quên mất tôi rồi hay không? Lúc này cô phải nghĩ cách bảo vệ người mình thích chứ.”
Lâm Ngọc Trúc: Khi nào thì mi nhìn ra ta thích anh ấy, không, ta không thích.
Hệ thống: …
“Chỉ cần có điểm cống hiến, không có gì là tôi không làm được.”
Lâm Ngọc Trúc giả vờ không nghe thấy.