Chương 365 - Anh Thẩm, xin lỗi anh 2
Vương Tiểu Mai còn đang nghi ngờ, thì Lâm Ngọc Trúc vỗ tay vì lời của Lý Hướng Vãn.
Cô nói: “Chính là lý lẽ như vậy, mỹ nhân, chỉ có cô hiểu tôi.”
Lý Hướng Vãn liếc mắt đưa tình với Lâm Ngọc Trúc, cô ta thích người luôn biết tự ý thức như vậy.
Lâm Ngọc Trúc che lại trái tim đang đập thình thịch, cô ta đẹp quá đi mất!
Vương Tiểu Mai gật đầu, giống như cô ta hiểu, cũng giống như không hiểu, nói thầm: “Vậy hình như anh Bàn Tử cũng tốt với tôi như vậy. Có phải là tôi nên tránh xa anh ấy không?”
Hôm nay Bàn Tử đưa cho cô ta không ít pho mát từ Nội Mông.
Nhớ lại những lúc gặp nhau ở chợ đen, anh ta luôn lấy thức ăn ngon đưa cô ta.
Không khác với anh Thẩm là bao.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn đồng thời đỡ trán.
Lâm Ngọc Trúc: Anh Bàn Tử, xin lỗi anh.
Lý Hướng Vãn: Lý Bàn Tử không xem cô là em gái, đồ ngốc!
Khi Lâm Ngọc Trúc đổ lỗi, cô chưa từng có ý định hãm hại người khác, vì vậy cô nghiêm túc nói: “Cô lại không chắc anh Bàn Tử có xem cô là em gái hay không. Cô phải hỏi anh ta có ý gì, sau đó mới kết luận. Còn có, cô có ý gì với anh Bàn Tử?”
Dứt lời, Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn tò mò nhìn Vương Tiểu Mai.
Vương Tiểu Mai che khuôn mặt đỏ rực lại, thẹn thùng nói: “Người ta là con gái, sao lại không biết xấu hổ hỏi chuyện này?”
Lâm Ngọc Trúc há miệng thở dốc, cô cảm thấy mình đang bị mỉa mai.
Lý Hướng Vãn che miệng lén cười.
Chuyện này càng nói thì càng quanh co.
Mấy người con gái lẩm nhẩm lầm nhầm, cơ bản đều là Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn dạy Vương Tiểu Mai chút kiến thức về lý luận và tư tưởng.
Nói đến nỗi Vương Tiểu Mai có chút hiểu trong mơ hồ.
Rất là mơ hồ.
Còn Thẩm Bác Quận ở bên kia thì hắt hơi liên tục.
Bàn Tử đang soi gương để xem mình có ốm được chút nào chưa quay đầu hỏi: “Anh, anh có muốn uống thuốc không? Đừng để bị cảm!”
Thẩm Bác Quận: …
Anh cảm thấy mình không bị cảm cúm.
Ngày tháng trôi qua một cách bình bình đạm đạm.
Lâm Ngọc Trúc tiếp tục cuộc sống nhàn nhã ở trong thôn.
Hôm nay, dưới sự đề nghị của thím Trần, hai người quyết định đến nhà thím Hứa.
Thuận tiện thành lập quan hệ với Hứa Hồng, dù sao sau này hai người cũng là đồng nghiệp.
Vào nhà thím Hứa, Lâm Ngọc Trúc lập tức chúc mừng: “Thím Hứa, thím không giấu Tiểu Hồng được rồi, cô ấy đã một bước lên trời, tỏa sáng rực rỡ.”
Thím Hứa vui vẻ, con gái có việc làm, khiến người làm mẹ như bà ta rất vui.
Cho nên bà ta cũng không khiêm tốn mà khen trước mặt con gái: “Đây cũng là do con bé biết ganh đua, xem như thím hoàn toàn yên tâm.”
Thím Trần cười nói: “Sau này thím giao hai đứa nhỏ nhà thím cho các cháu, giúp thím chăm sóc bọn nhỏ một chút.”
Lâm Ngọc Trúc cười nói: “Thím yên tâm, cháu sẽ chăm sóc đặc biệt.” Cô sẽ chuyên môn giao bài tập cho nó.
Hứa Hồng ở bên cạnh cười thẹn thùng.
Sau khi mấy người ngồi lên giường lò.
Thím Hứa liền nói nhỏ: “Mọi người có nghe chuyện của nhà trưởng thôn không?”
Ánh mắt của Lâm Ngọc Trúc sáng lên, tất nhiên là cô có nghe.
Thậm chí cô còn biết vì sao vợ trưởng thôn lại đuổi Lý Tú Tú về nhà mẹ đẻ.
Thím Trần cũng nghe nói chuyện này, bà ta thổn thức nói: “Nghe bảo Lý Tú Tú và Triệu Kiến Quân ly hôn, là thật hay giả? Tôi còn nghe nói trưởng thôn tìm bà mai. Là tìm vợ cho Kiến Quân hay sao?”
Nếu thật là như vậy, vậy đứa nhỏ rất đáng thương.
Thím Hứa lắc đầu, tỏ ra đắc ý vì biết được tin tức có một không hai.
Bà ta nói; “Không phải tìm vợ cho Kiến Quân, là cho Kiến Thiết. Hai người biết tìm nhà nào không?” Nói rồi, bà ta che miệng cười, không khỏi có chút hả hê.