Chương 381 - Cho nhà mẹ đẻ 2
Lâm Ngọc Trúc phát hiện, cho dù nhà họ Lâm có cách xa vạn dặm thì cô vẫn có ràng buộc với họ như cũ.
Sợi dây trong tay mẹ Lâm từ đầu đến cuối chưa từng đứt đoạn.
Lâm Ngọc Trúc lấy giấy bút ra, bắt đầu lưu loát viết.
Phiếu là lấy được từ một nữ thanh niên trí thức khác, dùng phiếu lương thực để đổi.
Lâm Ngọc Trúc còn cố tình miêu tả vị nữ thanh niên trí thức này có bản lĩnh như thế nào, dù sao cũng có một nữ thanh niên trí thức lợi hại bảo vệ cô.
Để mẹ Lâm yên tâm.
Cô sẽ không tìm bạn trai lung tung, cũng sẽ không bị lừa.
Không có cao hơn, quần áo vẫn đủ mặc, ở nông thôn cũng không cần mặc đẹp, có thể ăn no là tốt rồi.
Yêu cầu cũng không có quá nhiều.
Sau đó lại viết vài câu về sinh hoạt hàng ngày của mình, đơn giản để bên kia yên tâm hơn.
Sau khi viết thư xong, Lâm Ngọc Trúc cầm cái bao tải nhỏ chạy sang bên Lý Hướng Vãn.
Cô đoán không lầm thì Vương Tiểu Mai đã qua từ giữa trưa.
Hai người nhìn Lâm Ngọc Trúc cầm bao tải thì có chút buồn bực.
Vương Tiểu Mai hỏi: "Cô cầm bao tải làm cái gì vậy?"
Lâm Ngọc Trúc cười ha ha, kiêu ngạo nói: "Anh trai tôi kết hôn, các người không chia sẻ chút gì sao?"
Vương Tiểu Mai đứng tại chỗ há mồm trợn mắt, không phục nói: "Nếu cô nói như vậy thì em tôi cũng muốn kết hôn sao?"
"Không phải mới là "muốn" thôi sao, bây giờ còn chưa rõ thời gian mà? Anh tôi cưới trước, tôi mặc kệ, mau tặng quà đi."
Lý Hướng Vãn khó khăn thở ra một hơi, cười: "Lâm, Ngọc, Trúc, cô thật đúng là để tôi mở mang tầm mắt. Ở chỗ tôi làm gì còn thứ gì chứ, trên xà nhà còn chút thịt khô, có giỏi thì cô lấy cho nhà mẹ đẻ của cô đi."
Lâm Ngọc Trúc nhìn thịt khô trên xà nhà, hơi yên lặng một chút.
Vương Tiểu Mai đỡ trán, nói: "Cô còn dám có cái suy nghĩ lấy xuống à?"
"Nói cái gì vậy, chúng ta ăn mấy bữa cơm còn không đủ sao?"
Lý Hướng Vãn cảm thấy trước ngực mình có một cục tức.
Lý Hướng Vãn đúng là bị ăn sạch, Lâm Ngọc Trúc như tên trộm nhìn về phía Vương Tiểu Mai, ngọt ngào gọi một tiếng: "Chị Tiểu Mai~"
Vương Tiểu Mai lắc đầu, Lý Hướng Vãn nheo mắt nhìn về phía Vương Tiểu Mai.
Sau đó cô ta cùng với Lâm Ngọc Trúc nhìn nhau cười một tiếng, kéo lấy người đi về phía phòng Vương Tiểu Mai.
Vương Tiểu Mai hơi giãy dụa nói: "Tôi thật sự không còn gì nữa, hai người phải tin tôi."
Nhưng hai người không tin.
Cuối cùng, dưới áp bức của thế lực tà ác, Vương Tiểu Mai lấy đậu phộng và hạt dưa không còn nhiều của mình ra.
Cô ta tội nghiệp nói: "Chỉ còn một chút như vậy thôi, phần còn lại để sang năm đó."
Nhìn đối phương nghèo như vậy, Lâm Ngọc Trúc vỗ vai Vương Tiểu Mai nói: "Được rồi, lần này bỏ qua cho cô, lần sau nếu chỉ còn ít như vậy thì để cô nương như hoa như ngọc nhà ngươi đi theo ta nha~"
Trong sắc mặt tức giận của Vương Tiểu Mai, Lâm Ngọc Trúc chạy ra ngoài.
Lý Hướng Vãn thấy có gì đó không đúng, kéo Vương Tiểu Mai dậy: "Đi, đuổi theo."
Lúc Lâm Ngọc Trúc về phòng đã lấy không ít thứ trong không gian ra bỏ vào ngăn tủ.
Quả nhiên như cô dự đoán, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai nối đuôi nhau chạy vào.
Lâm Ngọc Trúc hoảng hốt đóng ngăn tủ, hùng hổ nói: "Sao lại không gõ cửa trước khi vào chứ."
Lý Hướng Vãn hừ lạnh nói: "Ai gõ cửa cho cô cứ, Tiểu Mai, tiến lên."
Sau đó hai người lao đến như mãnh hổ, mở tủ ở cạnh giường ra, chỉ thấy một đống đồ vật ào ào rơi ra.
Vương Tiểu Mai không thể tin nói: "Cô lại còn giấu nhiều táo tàu và mứt hoa quả như vậy sao?"
"Bạn nhỏ à, ăn một mình như vậy là không tốt nha." Lúc này Lý đại mỹ nhân cực kì giống hoàng hậu độc ác trong truyện cổ tích.
Tuy đẹp nhưng không lương thiện.
Lâm Ngọc Trúc bịt mắt, ôi ôi ôi...
Muốn quang minh chính đại gửi ít đồ cho nhà cũng quá khó rồi.