Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 383 - Chương 383 - Thương Gia Vô Lương 2

Chương 383 - Thương gia vô lương 2
Lại một lần nữa tới nơi quen thuộc, Lâm Ngọc Trúc đứng cách xa nhà bác gái Trịnh, bao gồm cả một bên lấy nhà bà làm trung tâm, cô cơ bản đều không muốn làm ăn với mấy nhà này.

Bác gái Trịnh và cháu gái của bà đã phủ lên tâm hồn yếu đuối của Lâm Ngọc Trúc một bóng ma tâm lý.

May thay bên này cô đều đã quen thuộc, đã hiểu rõ những người này rồi, không cần đến bà nữa.

Vẫn dùng cách cũ, đi gõ cửa từng nhà từng hộ.

Chủ nhà mở cửa nhìn thấy là ông thì cơ bản đều vô cùng nhiệt tình, chỉ là sức mua kém xa so với trước Tết.

Đi hết cả một khu cũng mới chỉ kiếm được chưa tới ba trăm.

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy mình lung lay rồi.

Trong lòng cô nghĩ nếu như lần nào cũng được như trước Tết thì tốt biết mấy.

Sửa sang lại cái sọt trên lưng, lão Dịch tiếp tục phấn đấu vì cuộc sống gian nan và khốn khổ của ông.

Đến khu nhà thím Lâm, Lâm Ngọc Trúc giả dạng thành lão Dịch vẫn lựa chọn tránh đi.

Dù sao cũng có chút tình cảm, khi làm Mộc Đầu, thím Lâm là người kéo cô ngồi xuống trò chuyện nhiều nhất.

Nếu như Lão Dịch lại tiếp cận tiếp, cô sợ rằng có chi tiết ở phương diện nào đấy sẽ vô ý mà bại lộ ra, vậy thì không hay lắm.

Vì thế cô đã kiên quyết bỏ qua mấy nhà xung quanh nhà thím Lâm.

Có một vài mối duyên phận thật sự là muốn trốn cũng không trốn được.

Vừa gõ cửa một nhà, chủ nhà mở cửa ra rất vui mừng đón cô vào trong, lập tức nói: "Ông em, hôm qua còn nhắc mãi sao lâu rồi không thấy ông tới thì hôm nay ông đã đến rồi. Mau vào đi!"

Lão Dịch vẫn hiền như bụt, nói năng thận trọng như trước mà gật đầu, rảo bước vào trong sân, nói bằng giọng khàn khàn: "Cứ nói ở sân đi, hôm nay chỉ mang đến chút lương thực, các bà xem có cần không."

Người phụ nữ đối diện nhìn lương thực trong sọt, cười rồi gật đầu nói: "Cần chứ lão đệ, trong nhà tôi có một người hàng xóm cũng nói mãi là muốn mua lương thực, ông xem nếu tiện thì tôi gọi bà ấy ra mua cùng luôn được không?"

Bác gái nói xong, trong lòng vẫn rất thấp thỏm, chỉ sợ đối phương không vui mà quay người bỏ đi không bán nữa.

Lâm Ngọc Trúc nghe nói là hàng xóm thì cũng không có gì không vui, nói không chừng lát nữa cô còn gõ cửa nhà người ta nữa.

Cô giả vờ bực mình nói: "Mau lên, tôi còn đang vội."

Lão Dịch là một người nóng tính. So với nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã, chút cáu kỉnh này của lão Dịch quả thực là không đáng để bụng.

Bác gái cũng không để bụng, vui vẻ chạy vào trong nhà, đến khi ra ngoài, Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy người phía sau bác gái thì giật bắn mình.

Cô không thể nào ngờ được mình đã cố tình tránh đi mà vẫn có thể gặp được thím Lâm.

Khi Lâm Ngọc Trúc nhìn rõ thì vờ như vô ý chuyển ánh mắt đi, không nhìn thím Lâm, trên mặt cực kỳ bình tĩnh, không để lộ ra bất cứ sơ hở nào.

Cũng không dùng lời lẽ cũ rích với hai người mà khom lưng mở hàng trong sọt ra, nói: "Hàng đều ở đây cả, các bà xem xem muốn mua thứ gì."

Thím Lâm nhìn lão Dịch, rõ ràng muốn hỏi nhưng lại ngại có mặt người thứ ba nên không nói gì.

Bà cười ha ha cùng với bác gái kia hỏi giá rồi lần lượt mua mấy cân gạo và bột mì.

Bác gái rất hào phóng, trực tiếp mua hết số lương thực trong sọt.

Lâm Ngọc Trúc...

Nếu như có thêm vài phú bà như thế này thì tốt biết mấy.

Tiền trao cháo múc xong, Lâm Ngọc Trúc xách sọt bỏ chạy.

Chỉ nghe thấy thím Lâm ở đằng sau vội vàng nói: "Ai dô, cũng không còn sớm nữa, tôi phải mau chóng về nhà nấu cơm đây, bằng không ông nhà tôi lại càu nhàu. Người càng già càng quái gở, đói một chút đã gào lên, hôm nào làm tôi bực lên, mặc kệ hai cha con ông ta mà cất bước bỏ đi luôn cho rồi."

"Ha ha, bà cũng chỉ nói cho sướng miệng một lát thôi, làm như bà thật sự nỡ bỏ mặc họ không bằng!"

Thím Lâm thở dài một tiếng, nói một cách bất đắc dĩ: "Đều là oan gia, được rồi, tôi về đây!"

Ra khỏi cửa bà liền lập tức đuổi theo Lâm Ngọc Trúc.
Bình Luận (0)
Comment