Chương 40 - Tặng quà 2
Vợ trưởng thôn thấy Lâm Ngọc Trúc còn xách theo đồ, bà ta vội vàng mời người vào sân.
Tuy người ở thôn Thiện Thủy nhiều nhưng đất cũng rộng, mỗi nhà đều có một cái sân lớn, còn mở rộng ra. Không giống như thành phố nhà cửa san sát nhau, không có không gian riêng tư, nhà này nói gì trong sân thì nhà bên cạnh đều nghe rõ ràng.
Cho nên Lâm Ngọc Trúc cầm đồ vào sân cũng không sợ các thôn dân khác nhìn thấy. Trời dần tối, mượn chút ánh sáng còn sót lại chứ không để Lâm Ngọc Trúc vào nhà, vào nhà thì phải thắp đèn dầu, nhà trưởng thôn không nỡ dùng.
Lúc này không thấy rõ đồ vật đặt ở trên bàn là cái gì, ai còn có thể vào trong sân xem kỹ càng.
Ngoài sân đã không thấy rõ, sao có thể vô duyên vô cớ bảo trưởng thôn nhận quà.
Trước khi Lâm Ngọc Trúc xuống nông thôn, chị em nhà họ Lâm cũng đã bày tỏ. Anh cả Lâm mua cho cô nửa ký kẹo sữa thỏ trắng, chị hai Lâm cũng biết tặng đồ, cô ấy mua một túi đường đỏ, em trai nhỏ nhà họ Lâm không có tiền, cho nên không thể góp vào thứ gì.
Giữa kẹo sữa và đường đỏ, Lâm Ngọc Trúc quyết định lấy nửa túi đường đỏ ra. Kẹo sữa rất đắt, lại không có tác dụng gì ngoài để bọn nhỏ ăn nên không thể so với đường đỏ, lấy ra cũng không thể xem là mất mặt.
Đến khi Lâm Ngọc Trúc vào sân ngồi xuống, trưởng thôn giả vờ tức giận, ông ta nói: “Cháu đến thì cứ đến thôi chứ mang quà theo làm gì? Một đứa con gái như cháu xuống nông thôn cũng không dễ dàng, cháu mau cầm đồ về giữ lấy mà dùng đi.”
Nếu Lâm Ngọc Trúc xem những lời này là thật, vậy cô cũng quá ngốc rồi.
Cô cười nói: “Cháu đâu tặng không cho bác, là cháu có chuyện cần nhờ bác giúp.”
Trưởng thôn im lặng một lát rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện gì? Bác chỉ là một trưởng thôn, không thể giúp cháu chuyện gì.”
Lâm Ngọc Trúc nhìn sắc trời, cô không định vòng vo với trưởng thôn. Nếu kéo dài thêm nữa thì trời sẽ tối mất, về nhà một mình không an toàn, cô còn phải đi qua ruộng ngô.
“Cháu định xây phòng bếp ở điểm thanh niên trí thức.” Lâm Ngọc Trúc nói.
“Gì? Sao? Thanh niên trí thức cũ không không ăn với mấy đứa? Bọn họ bắt nạt cháu sao?” Trưởng thôn không ngờ Lâm Ngọc Trúc đến tìm ông ta để xây phòng bếp. Cầm tiền phỏng tay sao? Còn xây một phòng bếp riêng.
Tất nhiên mục đích của Lâm Ngọc Trúc không chỉ là xây phòng bếp đơn giản như vậy.
Cô định đi từng bước, có cái cớ mới dễ nói chuyện tiếp theo. Vì vậy cô lại nói chuyện nấu cơm ngày hôm nay, ăn một mình là việc khó tránh khỏi.
Sau đó cô lại giả vờ cẩn thận suy nghĩ một phen, thử nói: “Trưởng thôn, hay là cháu xây một căn nhà ở sân sau? Cũng không cần lớn, chỉ xây một gian nhà đủ để nấu cơm và ở là được.”
Nếu cô nhớ không nhầm, nguyên nữ chính Lý Hướng Vãn cũng bàn bạc xây một căn nhà nhỏ với trưởng thôn.
Đúng là căn nhà này không lớn, chỉ cần một gian là đủ rồi. Lâm Ngọc Trúc định xây mái hiên khép kín, cũng không cần lớn, đủ rộng để dựng một bếp lò là được. Đến lúc đó bếp lò thông với tường ấm và giường sưởi cũng đủ giữ ẩm, nấu cơm cũng không sợ dầu khói ám đầy nhà.
Gần giống như một căn phòng nhỏ đủ rộng để có thể đặt bếp lò, cũng có thể nói đây là phòng bếp, lại vào sâu bên trong là phòng ngủ, hai phòng dùng chung một bức tường ấm (khi nhóm lửa nấu cơm, mặt tường sẽ nóng lên, là dụng cụ sưởi ấm mùa đông). Xây một giường đất gần tường ấm, sau đó lại chừa chỗ cho bàn ghế là được.
Cứ tiếp tục như vậy, cô sợ rằng mười đến hai mươi mét vuông đều không được dùng. Áp lực thì có, nhưng cô có không gian riêng của mình, còn không cần dùng bao nhiêu tiền.
Còn chuyện lớn hơn nữa, Lâm Ngọc Trúc sợ trưởng thôn sẽ sắp xếp nhóm thanh niên trí thức mới đến vào ở. Vậy cũng không được, cô không những có bí mật, mà cô còn sắp thi đại học. Cô không phải thần đồng, cô bỏ sách vở được gần chục năm rồi, cho nên phải học lại từng chút một, có phòng riêng mới dễ ôn. Lúc này cô chưa thi đại học, đã tốt nghiệp trung học rồi còn ôn tập sách cấp hai, cấp ba. Nếu cô bị người khác hỏi thì còn phải nghĩ cách giấu, quá phiền phức, quan trọng là còn có nữ chính ở kia.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô thấy xây một căn nhà riêng là tốt nhất. Hơn nữa, sau vườn rau của điểm thanh niên trí thức còn có đất hoang, mở rộng sân ra là có nơi để xây, như vậy cô cũng có thể xem là ở với nhóm thanh niên trí thức, không dễ bị nhớ đến, xem như khá an toàn.