Chương 417 - Em xem ông ta có hoảng hay không 2
Bên này vui mừng sinh náo nhiệt, nhà họ Triệu bên kia thì khóc sướt mướt, thảm thương.
Mẹ kế của Sơn Nha đang khóc lóc xin lỗi Triệu Đại Nghĩa.
Giống như lời Lâm Ngọc Trúc nói, người phụ nữ này rất có tâm kế, thấy mọi chuyện đi tới nông nỗi này.
Lập tức khóc lóc kể lể xin tha, nói là chính mình hồ đồ, chỉ lo cho mỗi con của mình, cũng do thương xót con còn nhỏ tuổi mà đã mất cha, vất vả lắm cuộc sống mới tốt lên, mới nghĩ mua cho con một bộ quần áo thật tốt.
Ngày thường đối xử qua quýt với Sơn Nha, là cô ta sai, về sau nhất định tận tâm chăm sóc cho Sơn Nha thật tốt.
Còn nữa, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cô ta, trong nhà quả thật không có nhiều tiền, nghĩ năm nay tạm đối phó như vậy trước, sang năm lại làm một bộ quần áo cho Sơn Nha.
Sao mà ngờ được đứa nhỏ lớn nhanh như vậy, vừa không chú ý liền biến thành bộ dạng này rồi.
Nói đến cuối còn trách Triệu Đại Nghĩa thân là một người cha ruột, mà không quan tâm con cái, cô ta bên này chăm sóc Kim Bảo, tự ông cũng phải lo cho con ông một chút, sao có thể cái gì cũng đều trông cậy vào cô ta được.
Cái nhà này từ trong ra ngoài đều là việc, vừa phải làm ruộng lại vừa phải quán xuyến việc nhà.
Cô ta cũng buồn nẫu cả ruột, sau đó bắt đầu đau lòng Sơn Nha, bla bla nói cả đống, cuối cùng giống như cô ta là mẹ ruột, còn Triệu Đại Nghĩa trở thành cha dượng.
Chẳng quan tâm tới ba mẹ con cô ta, khiến vợ con chịu đói sống một cuộc sống không tốt vậy.
Triệu Đại Nghĩa...
Sao miệng lưỡi của người phụ nữ này lại lợi hại đến vậy.
Tôn Thái Hoa thấy đã lừa được, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm, mặc dù trong lòng hận những người này xen vào việc của người khác.
Nhưng cũng không dám hành hạ Sơn Nha như vậy nữa.
Trước đây cảm thấy không ai quản, Triệu Đại Nghĩa lại là người mắt mù tâm chột[1], cô ta muốn làm như thế nào thì làm thế đấy.
[1]Ý chỉ người hoàn toàn chả biết gì về hoàn cảnh xung quanh.
Nhưng bây giờ không dám nữa.
Nếu thật sự chọc người nóng lên, đuổi hai mẹ con bọn họ ra ngoài, ngược lại mất nhiều hơn được.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, chờ cô ta đối phó đến lúc con trai cưới vợ xong, còn phải chịu đựng nỗi uất ức này nữa không.
Đến lúc đó Triệu Đại Nghĩa chả là cái thá gì luôn.
Nhất thời mắng những người lo chuyện bao đồng ngày hôm nay một trận.
Lúc này trong lòng mới thoải mái không ít.
Chờ Tiểu Sơn Nha ăn cơm ngon lành xong, Lâm Ngọc Trúc ngâm chân bôi thuốc cho cậu bé.
Lý Hướng Vãn lại lấy ra một đôi tất mới cho Sơn Nha đi.
Cô ta không tin, Tôn Thái Hoa kia còn dám giành tất của cậu bé.
Nếu không phải bởi vì Kim Bảo cũng là trẻ con, lại còn là học sinh của Vương Tiểu Mai, cô ta đều có khả năng ngay tại hiện trường đòi lấy lại tất.
Tiểu Sơn Nha xoa xoa tay, nói: “Cô Lý, em không cần nữa, cô giữ lại để cho mình đi đi, nếu lại bị bọn họ giành mất, thì lãng phí quá, dù sao mùa đông cũng sắp trôi qua rồi.”
Lý Hướng Vãn chỉ cái mũi nhỏ của cậu bé nói: “Không sao, mấy cái khác cô không có nhiều, chỉ có tất là nhiều.
Đi trở về, cô xem bọn họ còn dám giành nữa hay không.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, phụ họa nói: “Tiểu Sơn Nha, nếu bọn họ còn dám giành, em cứ khóc lóc chạy tới tìm cô, chúng ta lại đi tìm bọn họ tính sổ.”
Không phải là làm ầm ĩ sao, thứ cô không sợ nhất chính là làm ầm ĩ.
Chỉ là các thím có chút mất tác dụng.
Cũng không biết nhiều lần rồi, các thím có thấy phiền chán hay không.
Sơn Nha mím môi gật gật đầu, lại cảm ơn cô Lý.
Lý Hướng Vãn thở dài, chỉ mong cha của Sơn Nha tỉnh táo một chút, có mỗi đứa con trai ruột này, còn không bảo vệ cho kĩ chút.
Tất cả đều đã xong xuôi, nhóm ba người ở hậu viện cầm đèn pin, lại đưa Tiểu Sơn Nha trở về nhà.
Tới cổng lớn của nhà họ Triệu, Lâm Ngọc Trúc bảo Tiểu Sơn Nha tự mình đi vào.
Tiểu Sơn Nha có chút sợ hãi.
Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ cậu bé, nói: “Đừng sợ, cứ giống như cô nói, đánh em thì em chạy, chạy không thoát thì khóc lóc gọi ông bà, đừng khóc lóc gọi mẹ em, mẹ là giữ để tưởng nhớ ở trong lòng.
Ông bà nội có tác dụng nhất.”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai....
Nhận định thế là như thế nào?
Tiểu Sơn Nha dưới sự cường thế lừa gạt của Lâm Ngọc Trúc, đi một bước quay đầu một lần tiến vào nhà họ Triệu.
Ba người Lâm Ngọc Trúc đặc biệt ở ngoài cổng đứng một hồi lâu.
Không nghe được tiếng mắng chửi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhẫm lên ánh trăng lưa thưa mà chậm rãi bước trở về nơi ở của thanh niên trí thức.
Tới nơi ở của thanh niên trí thức, cũng không tới chỗ của Lý Hướng Vãn nữa, lăn lộn cả một ngày, mọi người đều mệt mỏi, bây giờ chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi đi ngủ.
Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn sau khi mở cửa tiến vào xong liền đóng cửa.
Còn Lâm Ngọc Trúc lại mở cửa ra, đứng ở cửa, quơ đèn pin về một hướng.
Chỉ thấy đối diện cũng đột nhiên có ánh sáng yếu ớt sáng lên, hướng về phía cô bên này lắc lắc.
Lâm Ngọc Trúc mi mắt cong cong mỉm cười, lại quơ quơ, rồi mới đóng cửa về phòng.
Thẩm Bác Quận khẽ cười một tiếng, cô bé của anh sao lại thông binh đến vậy cơ chứ.
Chờ phòng Lâm Ngọc Trúc sáng lên ánh sáng của đèn dầu hoả, anh mới trở về trường học.
Đêm đó, Triệu Đại Nghĩa nằm ở trên giường trằn trọc, thật lâu không tài nào ngủ nổi.
Trong đầu đều toàn là cha mẹ của ông ta.
Tôn Thái Hoa cũng thật lâu không thể ngủ nổi, Triệu Đại Nghĩa xoay người một lần, cô ta liền hốt hoảng một lần, trong lòng càng thêm cẩn trọng hơn.
Người cũng không ngủ được còn có cả Hàn Mạn Mạn, trong đầu đều toàn là heo...