Chương 420 - Cô nhìn xem, trùng hợp biết bao 1
Chương Trình không nói ra ngoài mặt là theo đuổi Hàn Mạn Mạn, nhưng mọi hành động của anh ta chính là có ý như vậy.
Hai bên chỉ là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra thôi.
Cha mẹ Hàn cho rằng đây là chuyện nước chảy thành sông.
Theo như cha Hàn thấy, Chương Trình đầu óc linh hoạt, lại có chút bản lĩnh, còn xứng đôi với con gái nhà ông ta, do đó, lúc này mới giúp đỡ anh ta không ít.
Sớm muộn gì cũng là người một nhà, đây cũng coi như là tích cóp của cải cho con gái theo kiểu khác.
Nhưng nếu như...
Thế thì ngượng ngùng quá.
Dưới ánh mắt chăm chú của cha Hàn và mẹ Hàn, Hàn Mạn Mạn lẩm bẩm nói: “Sau khai giảng liền đối xử với con có hơi lạnh nhạt, ai da, cha mẹ khoan hãy xen vào, lòng con tự hiểu rõ.”
Mẹ Hàn hừ lạnh một tiếng, không khách khí nói: “Con thì có thể hiểu được cái gì?”
Cha Hàn nhíu chặt mi, trong mắt có một tia không vui, cái cậu Chương Trình này là xảy ra chuyện gì.
Cha Hàn không tiếp tục nhắc tới Chương Trình ở trước mặt con gái nữa, trong lòng lại quyết định lần tới khi gặp lại Chương Trình, sẽ dạy dỗ anh ta hai câu.
Người đi lên nhờ ông ta lại không phải chỉ có mỗi một mình Chương Trình.
Con gái nhà ông ta sẽ lo về việc gả đi chắc?
Nhìn bộ dáng rầu rĩ không vui của con gái nhà mình, Cha Hàn cưng chiều nói: “Được rồi, đừng dẩu môi nữa, bây giờ cha liền đi xem xem có thể lấy chút gì về được cho con.”
Hàn Mạn Mạn lập tức nở nụ cười.
Hiện tại Chương Trình bên này không quan trọng, chỉ cần cha cô ta ra tay, còn không phải muốn lại đây la liếm hay sao.
Đến lúc đó có cần anh ta không, chính là do cô ta định đoạt.
Lúc này quan trọng nhất chính là mặt mũi của cô ta, dù có như thế nào cũng không thể để cho cái thứ quỷ đáng ghét Lâm Ngọc Trúc kia vượt mặt được.
Lâm Ngọc Trúc không có nguyên do hắt xì một cái.
Thẩm Bác Quận thấy vậy thì trong lòng lo lắng, không phải lại sắp bị cảm đấy chứ
.....
Sau khi Hàn Mạn Mạn mang theo hai cái móng giò trắng mập, cùng một ít xương ống trở về.
Còn cố ý cầm vào văn phòng, đi một vòng bên người Lâm Ngọc Trúc.
Cái bộ dáng đắc ý kia thực sự là vô cùng gợi đòn.
Chương Trình ngồi ở trong văn phòng....
Có cần phải liều vậy không.
Vương Tiểu Mai thở dài, một người lập nghiệp từ bàn tay trắng như cô ta bày tỏ thật thương cảm.
Lý Hướng Vãn không có bất kì cảm giác gì, thậm chí có chút buồn cười.
Hai mắt Lâm Ngọc Trúc không xê dịch nhìn chằm chằm móng giò, vỗ tay cho cô Hàn.
Rồi rất khẳng định nói: “Cô Hàn quả là lợi hại, có bản lĩnh, có bản lĩnh.
Chỉ là không biết con heo kia khi nào...?”
Hàn Mạn Mạn tỏ vẻ nghe không thấy, xoay người đi luôn.
Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nhìn Chương Trình, nói: “Thầy Chương, theo lý mà nói, trong số chúng ta ở đây anh có tiền nhất, mà lấy mỗi đậu tương, chậc chậc chậc.”
Keo kiệt!
Chương Trình......
Mấy đứa trẻ ở lớp nhỏ mặc dù có mấy đứa nghịch ngợm, nhưng tạm thời còn có thể áp chế được.
Cuộc sống của Lâm Ngọc Trúc bỗng chốc trở nên phong phú rất nhiều.
Trong sự có ý mà lại vô ý của Lâm Ngọc Trúc, các giáo viên bắt đầu cạnh tranh nội bộ.
Đến khi ăn xong móng giò với xương ống của Hàn Mạn Mạn, Thẩm Bác Quận mang chút thịt heo cho bọn nhỏ ăn.
Thẩm Bác Quận mang xong, Vương Tiểu Mai mang chút thịt heo để nấu canh thịt cho bọn nhỏ uống.
Vương Tiểu Mai lấy xong rồi, Lý Hướng Vãn lại làm thịt sợi cho bọn nhỏ ăn.
Chờ đi qua được một lượt, Lâm Ngọc Trúc lại thay đổi mấy cái trứng gà tiếp tục làm canh trứng gà cho bọn nhỏ.
Chương Trình và Hàn Mạn Mạn cực kì cạn lời.....