Chương 422 - Ông xem, thấy thế nào? 1
Bà Vương trừng mắt nhìn Hàn Mạn Mạn một cái, bà ta mím môi, ôm cháu trai đi vào, nói với Lưu Nga: "Tôi còn đang bảo nếu cô không muốn giúp tôi thì tôi sẽ tìm hiệu trưởng của cô nói chuyện đấy, hoá ra là cô sợ làm ảnh hưởng đến việc cô mắng tôi ở trường học hả.”
Hàn Mạn Mạn hướng về phía bóng lưng bà Vương bĩu môi, miệng lẩm bẩm mắng bà ta.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn...
Vương Tiểu Mai thì có chút khẩn trương nhìn bà Vương, muốn lặng lẽ chuồn đi.
Lâm Ngọc Trúc nhíu mày, phát hiện bóng ma tâm lý mà bà Vương này tạo thành cho Vương Tiểu Mai cũng không phải là một ít như cô nghĩ.
Mà là rất nhiều đấy.
Lưu Nga ngại vì đang ở trước mặt đồng nghiệp, không thể không ẩn nhẫn oán khí, nói: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây vậy?”
Nói xong, Lưu Nga liền đứng dậy đón đứa bé trong ngực bà Vương.
"Cháu trai lớn của tôi đói bụng, sáng sớm nay cô phát hỏa xong liền bỏ chạy, không quan tâm gì hết, nhưng tôi sao có thể để cho cháu lớn của tôi chịu đói như vậy được. Tôi chính là mệnh khổ mà, già như vậy rồi mà còn phải nhìn sắc mặt con dâu sống qua ngày.”
Lưu Nga cắn răng chịu đựng, thậm chí còn có thể thấy rõ ràng gân xanh đang hiện lên trên trán cô ta.
Chỉ thấy Lưu Nga cố nén cơn giận giải thích: "Mẹ, buổi sáng con đã cho đứa nhỏ ăn rồi, con sao có thể không quan tâm tới con của con được chứ, chúng ta không phải đã nói là sau khi hết tiết giữa giờ thì con sẽ trở về cho thằng bé ăn rồi hay sao.”
Nói đến đây, trong lòng Lưu Nga quả thực chính là dâng lên chán ghét đến cực điểm với bà Vương.
Bà Vương phất phất tay, không kiên nhẫn nói: "Cô mau cho đứa nhỏ ăn đi, đừng để cho cháu trai lớn bảo bối của tôi chịu đói nữa.”
Trong nháy mắt Lưu Nga lại cảm thấy xấu hổ, đứng dậy ôm đứa bé, nói: "Con đưa thằng bé về nhà.”
Bà Vương nhấc mắt lên, nói: "Văn phòng này đều là nữ, cô thẹn thùng cái gì, cháu trai của tôi đều đói thành cái dạng gì rồi, cô làm mẹ mà sao lại nhẫn tâm như vậy chứ, tôi như xem rõ cô, cũng đừng giả bộ nữa, cho thằng bé bú ở đây là được rồi.”
Lưu Nga ôm đứa nhỏ, sắc mặt đỏ lên, trong mắt là cố nén sự phẫn nộ, cô ta không cam lòng nhìn bà Vương, bắt đầu giằng co với bà Vương.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, cầm sách và bình nước đi ra khỏi phòng.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai cũng học theo Lâm Ngọc Trúc đi ra khỏi phòng.
Vương Tiểu Mai còn ước gì có thể nhanh chóng rời đi, vì thế chỉ thấy lúc sau Vương Tiểu Mai còn đi nhanh hơn cả Lâm Ngọc Trúc, ra khỏi phòng trước Lâm Ngọc Trúc một bước.
Hàn Mạn Mạn buồn bực thở ra một hơi, cũng biết ý đi ra khỏi phòng, cô ta thậm chí còn đứng ở cửa canh cửa thay Lưu Nga, để đề phòng Chương Trình và Lý Vĩ đột nhiên trở về.
Hứa Hồng đang ôm sách vở trở về văn phòng, thì đụng phải Lâm Ngọc Trúc, Lâm Ngọc Trúc vội vàng ngăn cản Hứa Hồng, như vậy mới không khiến Lưu Nga tiếp tục khó xử nữa.
Hứa Hồng biết được mẹ chồng Lưu Nga ôm đứa bé tới thì nhếch miệng, trong lòng nghĩ hy vọng sau này cô ta sẽ không gặp phải bà mẹ chồng giống như mẹ chồng của Lưu Nga, nếu giống như bà mẹ chồng của Lưu Nga thì quá đáng sợ rồi.
Mà trong phòng, hai mắt Lưu Nga đỏ lên, nhìn bà Vương với ánh mắt hận thù.
Bà Vương trừng mắt nhìn cô ta một cái, nói: "Giả bộ.”
Sau đó bà ta cũng xoay người ra khỏi phòng.
Lúc ra khỏi phòng, bà ta còn nhổ nước miếng về phía Hàn Mạn Mạn, khiến Hàn Mạn Mạn tức đến mức thiếu chút nữa liền muốn tiến lên cào cho bà ta một trận.
Sau đó Hàn Mạn Mạn lại nghĩ đến việc một giáo viên như cô ta mà lại đánh nhau với một bà già nông thôn như vậy thì sẽ khiến cô ta trở nên thấp kém rất nhiều, nên cô ta cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Lúc này, bà Vương lại nghĩ tới mục đích tới đây của bà ta, nên bà ta không còn trợn mắt to mắt nhỏ với con dâu của bà ta nữa nữa mà xoay người đi đến văn phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng nhìn thấy bà Vương đi vào, thì sửng sốt, cho rằng bà ta là cha mẹ của học sinh nào trong trường, cười nói: "Bà chị là?”