Chương 439 - Đây chẳng phải là muốn dồn con thỏ vào đường cùng sao 2
Lâm Ngọc trúc sợ tới nỗi tim vọt lên cổ họng, vội chạy tới ôm lấy Lưu Nga.
Bị Lưu Nga lôi đi thật xa, cả hai người đều bị ngã dưới đất.
Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu lên, còn may, còn cách tường nhà cô một khoảng nữa.
Lưu Nga mặt xám như tro tàn quỳ rạp trên mặt đất khóc.
Lâm Ngọc Trúc đang ngã ngồi trên mặt đất nhỏ giọng nói: "Thiếu chút nữa là nguy rồi, may quá. Cô hy vọng tất cả bọn họ hiểu cho cô, chuyện này không có khả năng đâu. Không chỉ trích cô là may rồi, đánh rắn đánh bảy tấc, cô ra tay từ công việc của Vương Gia Bảo, chẳng lẽ còn không tóm được bà Vương sao. Chờ ly hôn rồi, chẳng phải là cô muốn thế nào mà chả được đó sao. Đầu óc của cô giáo Lưu phải linh hoạt lên. Lạc quan hơn, nhân lúc mọi người còn đang đồng tình với cô, nhanh chóng giải quyết bà Vương đi."
Lâm Ngọc Trúc nhìn Lưu Nga vừa khóc vừa nghe cô nói, tròng mắt hơi đảo, hiển nhiên là nghe lọt tai rồi.
Lúc này mới buông tay ra, lau mồ hôi trên trán, dọa chết cô rồi.
Nếu thật sự đụng vào, bảo cô phải đối mặt với nhà mình thế nào.
Bà Vương sẽ hung dữ đòi cô một khoản tiền.
Lưu Nga hành động như vậy khiến mọi người ở đây cũng không dám khuyên.
Xem ra thực sự bị bà Vương độc ác chèn ép.
Đúng vậy, vốn dĩ con gái trên trấn hơi yếu đuối, đã phải trải qua cuộc sống gian nan thế này bao giờ đâu.
Thôn trưởng...
Tiến lên đi tới bên cạnh Lưu Nga, cảm thán nói: "Cô giáo Lưu, chỉ cần nhà họ Vương đồng ý, ủy ban thôn sẽ không làm khó các cô."
Bọn họ biểu thị đồng ý chuyện này.
Lưu Nga vừa khóc vừa cảm ơn thôn trưởng, sau đó thất tha thất thểu đứng lên, nhìn Vương Gia Bảo, nói: "Nếu anh còn muốn giữ công việc thì hãy đồng ý ly hôn, tới đơn vị của anh lấy chứng minh. Bằng không, chúng ta sẽ không ai được sống tốt đâu. Ngay cả mạng tôi cũng không cần thì sợ cái gì nữa."
Vương Gia Bảo không dám tin nhìn Lưu Nga, thần sắc tái nhợt, chỉ đứng im ở đó.
Bà Vương chỉ vào Lưu Nga, tức giận ôm trán, thầm hận, vừa nãy sao không đâm đầu vào chết đi.
"Điên rồi, điên rồi, cô đúng là điên rồi."
"Cũng là bị đám sài lang hổ báo các người ép điên, rốt cuộc các người có ly hôn không? Không ly, tôi sẽ khiến cho tất cả những gì các người có được trong mấy năm này phải đổ sông đổ biển. Vương Gia Bảo không sợ bị đuổi việc, các người có thể đánh cược thử xem."
"Đây là cha của con trai cô đấy." Lúc này bà Vương hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của con dâu.
Náo loạn tới mất việc cũng chẳng có lợi gì cho cô ta.
"Vương Gia Bảo, tôi hỏi anh lần cuối cùng, ly hay không." Lưu Nga lớn tiếng hỏi.
Bà Vương và Vương Gia Bảo...
Mọi người đang xem náo nhiệt dường như cũng rơi vào trạng thái trầm mặc.
Sân sau khu nhà thanh niên tri thức nhất thời vô cùng yên lặng.
Không lấy được đáp án, Lưu Nga đã đánh mất sự kiên trì cuối cùng, xoay người nói với Lý Hướng Vãn: "Cô giáo Lý, tôi có thể mượn xe đạp của cô một lát được không."
Lý Hướng Vãn nhẹ nhàng gật đầu, lấy chìa khóa từ trong túi xách ra đưa cho Lưu Nga.
Nhìn bàn tay trắng nõn của Lý Hướng Vãn, trong lòng Lưu Nga có chút chua xót.
Lúc cô ta còn là thiếu nữ, bàn tay cũng trắng trẻo mềm mại như thế.
Nhất thời chua xót không ngừng, càng khiến cô ta hạ quyết tâm.
Vũng bùn này, làm cách nào cũng phải thoát ra ngoài.
Nhìn Lưu Nga muốn đạp xe tới trấn trên, bà Vương lập tức hoảng loạn.
Vỗ con trai nói: "Đứa nhát chết này, còn không mau lôi vợ con lại, đúng là tội nghiệt, cưới về một người vợ thế này."
Vương Gia Bảo nghe xong vội vàng chạy tới, muốn kéo Lưu Nga lại.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói với Lý Hướng Vãn: "Đây chẳng phải là muốn dồn thỏ vào đường cùng sao. Cản được một lần, còn có thể cản được lần thứ hai sao. Càng cản càng khiến người ta thêm hận, cuối cùng ngay cả con đường thương lượng cũng biến mất."
Lý Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, nói: "Đồ ngu ngốc."
Mọi người...