Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 449 - Chương 449 - Khiến Cô Kích Động Rất Muốn Làm Thịt Con Dê Béo 2

Chương 449 - Khiến cô kích động rất muốn làm thịt con dê béo 2
Vương Gia Bảo vốn dĩ đang cúi đầu bất chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lóe lên bất mãn, tuy không nói lời nào, nhưng lại là có chút không phục.

Phó xưởng trưởng Chu hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nghiêm nghị nói: “Hôm nay tôi không nói mấy chuyện đó của cậu ra là đã cho cậu thể diện rồi, với cái tác phong làm việc này của cậu, đơn vị đều có thể đuổi việc cậu.

Nếu không phải thấy hai mẹ con Tiểu Nga đáng thương, cần tiền, cậu cho rằng nơi cậu đến lúc này, sẽ là văn phòng của tôi hay sao?”

Vương Gia Bảo lấp tức ủ rũ, lại cúi đầu làm con đà điểu.

Phó xưởng trưởng Chu cau mày, cực kì chướng mắt phất tay nói: “Việc này chính là thông báo cho cậu một tiếng, được rồi, trở về làm việc đi.

Về sau đi làm tích cực chút, còn đến trễ về sớm nữa, không còn ai giúp đỡ nữa đâu.”

Vương Gia Bảo thành thành thật thật ra khỏi văn phòng, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Lúc này Lưu Nga mới biết Vương Gia Bảo ngày thường đi làm lại không tích cực như vậy.

Trong lòng vui mừng vì lúc trước chịu đựng được bà Vương càm ràm, nếu không thật sự nghe theo bọn họ, tới chỗ bác Chu đi cửa sau, cô ta mất mặt biết bao.

Nếu bác Chu nể tình cha của cô ta, cho Vương Gia Bảo thăng chức.

Sau này cô ta sao có mặt mũi xuống dưới mồ gặp cha cô ta đây .

Lưu Nga ôm con vẻ mặt tràn đầy cảm kích, “Bác Chu, chuyện ngày hôm nay thật là gây phiền phức cho bác rồi, không có bác, cháu đây......”

Phó xưởng trưởng Chu lập tức nhìn Lưu Nga với vẻ mặt hòa ái nói: “Với bác mà còn khách khí cái gì, cháu vừa mới ly hôn, cuộc sống sau này có thể sẽ khó khăn, thiếu tiền thì tìm bác gái của cháu, hôm qua bác gái của cháu còn nhắc đến cháu một thời gian không tới nhà chơi rồi.

Có thời gian, tới nhà chơi nhiều một chút.

Đừng xa lạ.”

Lưu Nga mím môi, gật đầu lia lịa.

Chuyện tiền lương của Vương Gia Bảo bên này xem như đã giải quyết xong.

Lưu Nga trong lòng sảng khoái không ít, trên mặt đều rạng rỡ hơn rất nhiều.

Đi đến cổng xưởng liền nhìn thấy Vương Gia Bảo đang ở kia canh cửa.

Vẻ mặt Lưu Nga nghiêm lại, trực tiếp làm ngơ đi lướt qua.

Vương Gia Bảo đuổi theo phía sau cô ta, ngữ khí rét lạnh nói: “Lưu Nga, không ngờ cô lại tàn nhẫn như vậy.”

Lưu Nga nghe xong thì vẻ mặt tức giận, ôm con xoay người lại thấp giọng nổi giận nói: “Tôi tàn nhẫn, tôi có tàn nhẫn bằng cả nhà anh không? Có tàn nhẫn bằng anh không?

Vì lợi ích anh nói bỏ mặc người liền bỏ mặc người, cũng là người không tốt hơn tôi là bao mà thôi.

Không thì mấy người sẽ làm gì tôi?

Vương Gia Bảo, công việc này vốn dĩ chính là anh lừa về được, hôm nay còn có thể nhận một nửa tiền lương, anh còn không vừa lòng cái gì.

Đây vẫn là nhìn vào một đoạn vợ chồng của chúng ta.

Không có con, anh cho rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy sao?”

Sau khi Lưu Nga nói xong, thở một hơi thật dài, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Vương Gia Bảo, xoay người rời đi luôn.

Nghĩ tới sự vô liêm sỉ của nhà này, cô ta không trở về trường học mà trực tiếp đi cung tiêu xã mua hai cái khóa, về căn nhà trên thị trấn trước, thay đổi hết khóa cửa.

Sau khi đổi khóa xong, lại thu dọn hết quần áo, đồ dùng của người nhà họ Vương ra, miễn cho bà già kia lấy điều này làm cớ, tới cửa ăn vạ không chịu đi.

Lại tìm sổ hộ khẩu ra, thuận tiện sửa lại họ của con trai.

Sau loạt quá trình này, Lưu Nga hết sức thở ra một ngụm khí, hung hăng hôn con trai một cái rồi nói: “Con trai, không có bọn họ, hai mẹ con chúng ta có thể sống thật tốt.”

Mà ở trường học bên này, Hàn Mạn Mạn đang bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, bưng một mâm chân giò kho nước tương đã được chặt ra cho bọn nhỏ ăn.

Ánh mắt đắc ý như có như không cứ hướng về phía Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc liếm môi, không phải, cô Hàn như vậy khiến cô kích động rất muốn làm thịt con dê béo.
Bình Luận (0)
Comment