Chương 459 - Chuẩn bị sẵn sàng đi! 2
Tuy Chương Trình sốt ruột, nhưng anh ta vẫn tỏ ra bình tĩnh, không ai thấy được nội tâm anh ta như thế nào.
Vào đêm khuya tĩnh lặng, Chương Trình bắt đầu phân tích.
Mọi chuyện trở nên rối rắm như bây giờ đều là tại Lý Bàn Tử và Vương Tiểu Mai.
Có thể nói, Lý Bàn Tử là nhân vật mấu chốt.
Sao Lý Bàn Tử lại quen Vương Tiểu Mai?
Chương Trình híp mắt lại, nghĩ đến Lý Bàn Tử có quan hệ tốt với Thẩm Bác Quận.
Mà Thẩm Bác Quận và Lý Hướng Bắc lại là bạn bè.
Có thể thấy được, Lý Hướng Vãn quen biết Lý Bàn Tử qua Lý Hướng Bắc, lại thông qua Lý Hướng Vãn, Lý Bàn Tử kết bạn với Vương Tiểu Mai.
Trông anh ta hiền lành, lòng dạ lại ác độc, thấy quan hệ của Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn không tồi nên lập tức bám lấy Vương Tiểu Mai.
Lại đạt thành quan hệ hợp tác với Lý Hướng Vãn qua Vương Tiểu Mai.
Chương Trình vốn dĩ đang nằm trên giường lại lập tức ngồi dậy, mạch suy nghĩ lập tức rộng mở.
Chương Trình lộ vẻ mặt dữ tợn, vậy mà Lý Bàn Tử lại muốn đi con đường của anh ta…
Mặt của Chương Trình tối sầm lại, luôn nghĩ làm sao để vãn hồi cục diện.
Anh ta suy nghĩ cả đêm, nghĩ được kế hoạch xong, Chương Trình mang đôi mắt thâm quầng đi tìm Lý Hướng Vãn.
Cả thôn lớn như vậy, Chương Trình chặn lại Lý Hướng Vãn trên đường đến trường.
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai thấy Chương Trình tìm Lý Hướng Vãn có việc, lại dường như không muốn hai người quấy rầy.
Hai người nhìn Lý Hướng Vãn, dưới ánh mắt ngầm đồng ý của đối phương, lúc này bọn họ mới đi xa một ít.
Vừa lúc thím Hứa đang đi ngang qua, thấy hai người nói chuyện thì nghĩ đúng là Lâm Ngọc Trúc không lừa bà ta, Chương Trình đang theo đuổi cô Lý.
Thông qua mấy ngày quan sát, thím Hứa đã sớm nhận ra quan hệ của Hàn Mạn Mạn và Chương Trình không đơn giản.
Cô Hàn Mạn Mạn tốt bụng, có gì ngon đều đưa học sinh ăn, chắc chắn Chương Trình thấy người ta ngốc nên vui đùa.
Dù sao, ở trong lòng thím Hứa, thầy Chương này hoàn toàn chẳng ra gì cả.
Bên này đang có những suy nghĩ khác nhau, thì bên kia Chương Trình đang dịu dàng nói với Lý Hướng Vãn: “Hướng Vãn, bởi vì anh theo đuổi em, cho nên em mới giữ khoảng cách với anh sao?”
Lý Hướng Vãn im lặng một lúc lâu, cô ta nhìn Chương Trình, thầm cảm thấy ngán ngẩm.
Nhưng hiện tại hai người đang ở chung một văn phòng, thường thấy nhau, muốn thoát cũng khó.
Có một số việc, vẫn là nên nói rõ ràng.
Cô ta thực sự không thích cảm giác nhão nhão dính dính, mờ ám không rõ này.
Cho nên cô ta lạnh lùng nói: “Tôi không thích quan hệ của mình với người khác trở nên phức tạp. Anh biến quan hệ của hai ta trở nên quá vi diệu. Xin lỗi, vì thanh danh của tôi, tôi không thể tiếp tục hợp tác với anh.”
Sắc mặt của Chương Trình cứng đờ, ngọn lửa vô danh trong lòng bốc lên, cơn thịnh nộ hiện lên trong mắt, nhưng sau đó anh ta đã cố gắng bình tĩnh lại.
Nhưng vẫn bị Lý Hướng Vãn nhìn thấy.
Cô ta càng đề phòng Chương Trình hơn.
Thấy Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai đang đứng ở kia chờ mình.
Cô ta thầm thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy may mắn, cô ta còn có hai người kia làm bạn.
Chương Trình ổn định cảm xúc, ra vẻ thâm tình nói: “Hướng Vãn, anh thật lòng với em. Tuy rằng hoàn cảnh gia đình của anh không bằng Lý Hướng Bắc, nhưng anh không cho rằng anh thua cậu ta. Em gả cho anh, anh sẽ không làm em chịu uất ức. Không nói đến cái khác, đời này anh chỉ sống vì em. Em bảo anh đi hướng đông thì anh đi hướng đông, bảo đi hướng tây thì anh sẽ không bao giờ đi hướng đông. Lý Hướng Bắc có thể làm được sao? Hướng Vãn, em… Có thể cho anh một cơ hội không?”
Khi nói câu cuối cùng, giọng điệu của anh ta biến thành cầu xin.
Giống như nam phụ si tình trong tiểu thuyết.
Lý Hướng Vãn không hề cảm động, cô ta tỏ vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không thích anh. Nếu không có việc gì thì tôi đi đây.” Nói xong, cô ta lập tức chạy.
Đúng rồi, chính là chạy.
Dáng vẻ diễn kịch kia của Chương Trình làm Lý Hướng Vãn sởn tóc gáy.
Lâm Ngọc Trúc híp đôi mắt hạnh đẹp đẽ của mình lại, suy nghĩ, sau đó vỗ Vương Tiểu Mai, nói: “Chị Tiểu Mai, có lẽ tiếp theo là cô. Cô chuẩn bị sẵn sàng đi!”
Lý Hướng Vãn vừa lúc chạy đến, đôi mắt cô ta sáng lên, dường như hiểu lời của Lâm Ngọc Trúc.
Hai người ăn ý nhìn nhau một cái.
Vương Tiểu Mai: ?
Không phải chứ? Cô ta đã khó chịu lâu lắm rồi.
Hai người vẫn giữ dáng vẻ này sao?
Nếu có chuyện gì thì cứ nói rõ ràng được không? Giống như chỉ có hai người là thông minh thôi ấy.