Chương 498 - Bên trên chữ nhẫn có một thanh dao, con dao sắc bén cắm chặt vào lồng ngực 2
Chú hai Quan tới đây khiến Lưu Nga và Hàn Mạn Mạn thở phào nhẹ nhõm.
Trong lớp, mấy đứa đầu gấu không còn dám trốn tiết nữa, buổi tối trong kí túc xá ngủ cũng ngoan hơn rất nhiều.
Có lẽ là do trên người chú hai Quan có khí chất nghiêm nghị cương trực.
Mỗi khi Chương trình đi ngang qua trường học, lúc nhìn thấy chú hai Quan đều cảm thấy hoảng sợ.
Luôn cảm thấy đối phương đang dùng ánh mắt không có ý gì tốt để nhìn anh ta.
Năm nay không được thuận lợi, nguồn hàng bên phía Chương Trình lại bị cắt đứt rồi, họ nói là việc làm ăn ở trên trấn cũng không khởi sắc.
Người ta muốn chuyển nơi làm ăn sang chỗ khác, nguồn hàng bên phía anh ta đương nhiên sẽ không thể cung cấp được.
Đám đàn em của Chương Trình nhận được tin tức, lại có mấy người gia nhập vào phe của Háo Tử.
Điều này khiến lòng của Chương Trình lạnh toát.
Chờ tới lúc trong phòng làm việc chỉ còn Lâm Ngọc Trúc và anh ta.
Chương Trình chậm rãi đi tới, ngồi ở vị trí của Vương Tiểu Mai, giả vờ ung dung nói: "Cô giáo Lâm, chuyện đàm phán lần trước của chúng ta, không biết cô nghĩ thế nào?"
Lâm Ngọc Trúc đang đọc báo, nghe thấy Chương Trình nói vậy, nở nụ cười rồi để tờ báo xuống, nhìn Chương Trình nói: "Thầy Chương, không đúng đâu, chẳng phải tôi nên hỏi anh nghĩ thế nào mới đúng sao?
Anh đã nói hết những lời tôi cần nói rồi, tôi còn nói được gì nữa?"
Sắc mặt của Chương Trình lúng túng, cũng không giả vờ nữa, thấp giọng nói: "Cô giáo Lâm, năm trăm có phải là nhiều quá rồi không."
Lâm Ngọc Trúc bắt chéo hai chân, bắp chân thon nhỏ vểnh lên, vững như thái sơn nói: "Năm trăm đồng đối với gia đình bình thường chắc chắn là nhiều, nhưng đối với các anh…Vẫn chỉ là số tiền nhỏ.
Thầy Chương, anh không thành thật."
Ý của Lâm Ngọc Trúc rất rõ ràng, Chương trình và Lý Hướng Vãn đều muốn kiếm nhiều tiền, năm trăm đồng có tính là gì?
Năm trăm đồng để trả cho sự mạo hiểm vất vả của cô đã là quá ít rồi, cho nên một đồng cũng không thể thiếu.
Hiển nhiên Chương Trình đã hiểu được hàm ý trong lời nói của Lâm Ngọc Trúc.
Ngồi trên ghế trầm mặc đau lòng.
Nếu là người khác, chỉ cần đưa năm mươi đồng là sẽ vui mừng, cảm tạ ân đức mà làm việc cho anh ta rồi.
Hết lần này tới lần khác, chỉ có Lâm Ngọc Trúc là có thể tiếp xúc với đám người kia.
Lâm Ngọc Trúc thấy Chương Trình còn đang do dự, khuyên nhủ: "Thầy Chương, nếu như anh còn chưa suy nghĩ kĩ, không được thì thôi đi. Hơn nữa, có thể có thể nghe ngóng được hay không, vẫn còn chưa chắc chắn. Làm việc này cho anh khiến lòng tôi cũng rất bồn chồn. Hơn nữa, Lý Hướng Vãn còn muốn dẫn tôi đi làm chung. Dù sao việc tôi nghèo ai mà chả biết. Hai người là Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đối xử với tôi rất tốt. Ôi, không được, không thể nghĩ nữa, càng nghĩ lương tâm của tôi càng bất an."
Khóe miệng Chương Trình giật giật, lương tâm?
Có lương tâm mà còn nói tới năm trăm đồng.
Anh ta tin mấy lời này được sao?
Chương Trình hít sâu một hơi, chậm rãi móc ra năm mươi tờ tiền từ trong túi rồi đưa cho Lâm Ngọc Trúc.
Miệng cảnh cáo nói: "Cô giáo Lâm, tiền này không dễ cầm vậy đâu, vẫn hy vọng là trong lòng cô đã có tính toán."
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm số tiền trong tay anh ta, trong lòng hừ một tiếng, Chương Trình này đám đe dọa cô. . .
Vì vậy ngẩng đầu nói: "Nếu anh đã nói như vậy, thế thì tôi không lấy nữa. Đã bàn xong rồi, tôi sẽ tận tâm, thành công hay không tôi không thể bảo đảm được. Thầy Chương, có phải là anh muốn lừa tôi không? Thôi dẹp đi, chuyện này tôi không làm nữa. Anh đi tìm người khác đi. Không biết câu đã dùng người thì đừng nghi, nghi người thì không dùng hay sao?"
Nói xong, Lâm Ngọc Trúc hừ lạnh một tiếng, cầm tờ báo đứng dậy ra khỏi phòng, ngồi ở dưới mái hiên đọc báo.
Tiền cũng đã chuẩn bị rồi, đối phương lại vì một câu nói của anh ta mà không làm nữa. . .
Chương Trình trợn mắt há mồm, cơn tức giấu trong lòng xém chút đã bộc phát.
Nếu không phải trong tay toàn là tiền, anh ta xé hết cho hả giận rồi.
Đã có lúc, anh ta muốn ném hết số tiền trong tay mình vào mặt Lâm Ngọc Trúc.
Chương Trình che ngực, chỗ đó vì tức giận mà phát đau.
Nhưng Lâm Ngọc Trúc cứ ngồi ở bên ngoài, một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới: "Cầu người mà còn muốn uy hiếp người, coi tôi là kẻ ngu à."
Chương Trình nhắm hai mắt lại thật chặt.
Bên trên chữ nhẫn có một thanh dao, con dao sắc bén cắm chặt vào lồng ngực.
Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại vô cùng tức giận.