Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 505 - Chương 505 - Tình Yêu Ấy Mà, Đúng Là Yêu Tinh Hại Người 1

Chương 505 - Tình yêu ấy mà, đúng là yêu tinh hại người 1
Toàn bộ nơi ở của thanh niên trí thức, người không biết nấu cơm cơ bản đều tập hợp ở căn phòng này của Lý Hướng Bắc, ba người nấu cơm giống như đi đánh giặc vậy.

Cuộc sống của ba người ở bên cạnh rất thoải mái, ba người làm một đĩa thịt xào ớt khô, trứng gà...ngào đường[1].

[1]món này rán trứng gà xong cắt ra từng miếng nhỏ, sau đó ngào đường, khi gắp đường dính trên đó sẽ kéo thành sợi.

Lâm Ngọc Trúc gắp một miếng trứng gà lên, đúng thật kéo sợi, rất tán dương nói: “Chị Tiểu Vãn, cô lợi hại thật, món ngào đường cũng biết làm.”

Cái kĩ năng sống này cô đều không biết.

Lý Hướng Vãn đắc ý cười, đây chính là cô ta vất vả bao nhiêu buổi tối, lặng lẽ luyện cho tốt đó.

Một hàng hai gian phòng, ba người ở bên trái ăn cơm như nhai sáp, bên phải nói cười xinh đẹp, vui vẻ thoải mái.

Mặc kệ có ngon hay không, nhưng ở bên hậu viện tốt xấu gì cũng bắt đầu ăn cơm rồi.

Bầu không khí ở phía trước rất không đúng.

Tiểu côn đồ Mã Đức Tài với khuôn mặt thảm không nỡ nhìn ngồi ở trên ghế, đang diễu võ dương oai với mấy người thanh niên trí thức cũ và mới.

Lúc này đang hống hách ngang ngược nói: “Tôi nói cho mấy người biết, đừng thấy tôi đã bị hai vị đằng sau kia đánh cho.

Nhưng thiếu gia tôi đây sớm muộn gì cũng có ngày có thể báo thù được.

Mấy người đừng tưởng rằng tôi dễ bắt nạt, trưởng thôn nói rồi, lương thực bán lại cho nông thôn của chúng tôi phải đợi mấy ngày, mấy ngày này, thanh niên trí thức cũ mấy người xem xét mà làm?

Là hoan nghênh tôi đến cũng tốt, hay là ép dạ cầu toàn cũng chẳng sao.

Nếu như tôi bị đói, mấy người cũng đừng hòng ăn cơm tử tế.”

Vốn dĩ đồng chí Trương Ái Quốc tràn đầy lòng hoan nghênh các thanh niên trí thức mới đến, một trái tim nhiệt tình đột nhiên lạnh không thể nào lạnh hơn.

Trương Diễm Thu co rúm ở trong góc run bần bật.

Cùng với Trương Ái Quốc một trái một phải, phối hợp với nhau từ xa.

Nhìn thấy hai người không phản ứng, Mã Đức Tài không chịu, một đạp đá đổ chiếc ghế bên cạnh, hù dọa nói: “Ê, đang cùng hai người nói chuyện đó, nghe thấy không?”

Trương Ái Quốc và Trương Diễm Thu bị dọa cho run lên.

Cực kì ủy khuất gật đầu, thành thành thật thật lấy lương thực ra.

Lúc này Mã Đức Tài mới vừa lòng, quay đầu nhìn về phía Tào Khổng - nam thanh niên trí thức mới đến giống anh ta nói: “Đầu bếp, còn ngẩn ra đó làm gì, đi nấu cơm đi.”

Không phải anh nói nhà anh mấy đời đều là đầu bếp hay sao.

Cha anh không phải làm đầu bếp ở quán cơm quốc doanh à.

Sau này cơm nước do anh làm đi.

Tuổi tác Tào Khổng cũng không tính là lớn, nhìn thấy nữ đồng chí khó tránh khỏi có chút thích khoe khoang

Nhưng lời Tào Khổng nói lại là thật, đừng nói là quán cơm quốc doanh, trước hai đời nữa, nhà anh ta cũng coi như là nhân tài kiệt xuất trong giới đầu bếp.

Lão tổ nhà bọn họ ban đầu xém chút nữa là vào cung làm ngự trù rồi.

Ông cố của anh ta ban đầu một mâm đồ ăn trị giá ngàn vàng.

Lúc kháng Nhật, lũ quỷ Nhật Bản bảo ông cố của anh ta làm một bàn đồ ăn

Ông cố nói dối chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, suốt đêm kêu đám hậu bối mang theo gia tài trốn ra khỏi thành để về quê.

Mặc dù ông nội anh ta dẫn theo một nhà lớn nhỏ trốn ra được rồi, nhưng ông cố lại không bao giờ trở về nữa.

Sau đó nếu như không phải ông nội anh ta cảnh giác, lúc này nhà anh ta như thế nào khó mà nói được.

Mặc dù nhà họ Tào suy tàn, nhưng gia tài tích lũy được suốt mấy đời là không thể xem thường.

Tào Khổng cũng coi như là giàu ngầm mấy thế hệ.

Ở nhà trừ lúc học trù nghệ bị người ta đánh mắng ra, sau đó chưa hề phải chịu nỗi tức giận nào.

Nhìn cái vẻ mặt này của Mã Đức Tài, cũng không chiều theo, khịt mũi coi thường nói: “Tự anh không có tay với chân hay sao?”

Muốn ăn cơm, tự đi mà làm.”

Mã Đức Tài ây da một tiếng, nhìn thấy biểu cảm không biết Mã Vương Gia có mấy con mắt[2] của Tào Khổng, đứng dậy liền muốn cho đối phương ghi nhớ một chút.

[2]Mã Vương Gia là một nhân vật thần thoại, có ba con mắt. Câu này ý chỉ không có mắt nhìn, không biết người khác lợi hại, đại loại như có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn.
Bình Luận (0)
Comment