Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 543 - Chương 543 - Thầy Chương, Anh Sẽ Không Tưởng Rằng Hương Này Có Thể Nhận Chủ Đấy Chứ? 1

Chương 543 - Thầy Chương, anh sẽ không tưởng rằng hương này có thể nhận chủ đấy chứ? 1
Chương Trình bên này giăng lưới, liền bắt đầu sốt ruột khi nào thì cá lọt lưới.

Lại chọn ra một hôm rảnh rỗi tìm Tô Thanh Hoa, vờ như vô tình nghe ngóng hỏi: “Chuyện lần trước nói với cô, không nói với anh cô chứ.

Xong chuyện tôi suy nghĩ một chút, chuyện này vẫn là không nên nói cho anh ta thì tốt hơn.

Nói nhiều, giống như tôi có ý châm ngòi vậy.

Vốn dĩ cũng là có lòng tốt, muốn nhắc nhở một chút, nếu như hiểu lầm, vậy chính là làm sai ý nguyện rồi.”

Tô Thanh Hoa đánh giá Chương Trình hai cái, từ vẻ bề ngoài, thật sự nhìn không ra người này có ý xấu gì.

So với người ngoài, cô ta hiển nhiên vẫn là nghe theo lời anh nhà mình rồi.

Nổi lên vài phần phòng bị đối với Chương Trình, thần sắc nhàn nhàn nói: “Để anh ấy đề phòng một chút cũng tốt, anh tôi không trách anh đâu.”

Chương Trình nghe vậy, ngoài mặt lo lắng gật đầu, nhưng trong lòng lại vui vẻ, xem ra Lý Hướng Bắc đã nổi lên lòng nghi ngờ.

Chỉ cần nổi lên nghi ngờ là tốt, hai người rạn nứt là chuyện sớm hay muộn thôi.

Trên đời này, có người đàn ông nào có thể chịu đựng được anh em bên cạnh ngấp nghé người phụ nữ của mình chứ.

Trừ phi là...

Chương Trình quyết định yên tĩnh xem biến, không làm nhiều thêm bất cứ mưu tính nào nữa.

Chuyện cứ như vậy nhìn giống như vân đạm phong kinh mà trôi qua.

Dù sao Chương Trình đợi trái đợi phải, cũng không đợi được dấu hiện rạn nứt của Thẩm Bác Quận và Lý Hướng Bắc.

Chỉ đành cứ thế chờ đợi...

Mà Hàn Mạn Mạn gần đây cũng rất xuân phong đắc ý, cả người đều nổi lên bong bóng màu hồng phấn.

Có lúc còn ngồi ở đó ngây người, ngây ngẩn ngây ngẩn liền cười ra tiếng, vai run bần bật.

Khá là dọa người....

Mọi người thấy Hàn Mạn Mạn như vậy, đều lắc đầu.

Mọi người nhất thời cũng tò mò, người yêu của Hàn Mạn Mạn rốt cuộc là người như thế nào, xem khiến cho Hàn Mạn Mạn mê đắm kìa.

Nghĩ cái gì tới cái đó.

Buổi trưa, người yêu của Hàn Mạn Mạn xách theo một chút xúc xích qua đây.

Người đứng ở cổng, ngại ngùng không tiến vào.

Phiền chú hai Quan gọi Hàn Mạn Mạn ra cổng trường.

Đôi tình nhân nhỏ nồng tình mật ý nói với nhau hai câu, người đặt xúc xích xuống liền trở về.

Hàn Mạn Mạn si ngốc nhìn người rời đi, rồi vẻ mặt kiêu ngạo xách theo xúc xích đi vào phòng bếp.

Dịu dàng nhã nhặn nói với thím Vương: “Thím, thím giúp cháu xắt ra một chút cho bọn nhỏ ăn.

Đây là người yêu cháu đặc biệt mang tới cho bọn nhỏ ăn đó.”

Tự cô ta cũng không phải không biết xắt.

Sở dĩ làm như vậy, là vì để chứng minh điều gì đó với thím Vương.

Bà nhìn đi người yêu của cô ta đặc biệt cải thiện thức ăn cho bọn nhỏ.

Sao có thể nói cô ta thiếu thông minh được.

Thím Vương cười hì hì nhận lấy xúc xích, cách từ xa là đã có thể ngửi thấy mùi thịt nồng đậm, không khỏi nuốt nước miếng, nghĩ đây đúng là nồi nào úp vung nấy.

Đồ tốt như này cũng nỡ chia cho người ta ăn.

Chậc chậc chậc.

Đến khi xắt xúc xích ra, mùi hương của xúc xích đều bay khắp phòng.

Đừng nói bọn nhỏ, ngay cả người lớn đều nuốt nước miếng.

Từ bây giờ, Hàn Mạn Mạn lại được một trợ lực thật lớn.

Vững vàng chèn ép được Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc...

Đều nói người ngốc có phúc của người ngốc, Hàn Mạn Mạn coi như đã tìm được một vị tính tình hợp nhau rồi.

Hai người ở chung không phải hài hòa vừa thôi đâu.

Vương Tiểu Mai thấy vậy cũng ngưỡng mộ không thôi.

Lâm Ngọc Trúc đảo mắt, muốn hỏi Vương Tiểu Mai, cô ta với Bàn Tử có hài hòa không?

Làm gì mà ngưỡng mộ người ta như vậy.

Lý Hướng Vãn...

Cô ta khỏi cần hỏi, đã biết ngay Lâm Ngọc Trúc đang nghĩ cái gì.

Sau khi Hàn Mạn Mạn ngày ngày nhắc mãi người yêu của cô ta tốt như thế nào như thế nọ, Chương Trình suýt nữa ngồi không yên.

Một là Lý Hướng Bắc và Thẩm Bác Quận không có dấu hiệu rạn nứt nào, khiến lòng anh ta sốt ruột.

Dù gì trong tay anh ta có nắm nhược điểm nằm trong tay kẻ khác, không giải quyết, sao có thể yên tâm...

Hai là Hàn Mạn Mạn cứ khi có khi không châm chọc, cũng khiến Chương Trình có chút bực bội.

Muốn làm chút gì đó, lại không biết nên làm cái gì.

Cuối cùng thành ra Hàn Mạn Mạn vừa nhắc đến người yêu, Chương Trình liền đứng dậy rời đi

Ánh mắt của Hàn Mạn Mạn lạnh như dao gắt gao nhìn theo Chương Trình rời đi, sau đó kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng.

Những người khác trong văn phòng nhìn nhau cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Em gái này không phải ghi thù bình thường thôi đâu.

Đồng thời Lâm Ngọc Trúc nhẹ nhàng cười, cũng nhìn bóng lưng rời đi của Chương Trình một cái.

Mặc dù lão Thẩm ngoài mặt vân đạm phong khinh, nhưng xuất thần trong mắt lúc rảnh rỗi biến lâu hơn rồi.

Ngày yên bình sợ là không đến hai ngày nữa.

Ngẫm nghĩ, đợi sau khi về đến nơi ở của thanh niên trí thức, kiến nghị với Lý Hướng Vãn: “Gần đây cứ cảm thấy lòng hoảng sợ sao á, hay là việc trên thị trấn tạm ngừng đi.”
Bình Luận (0)
Comment