Chương 55 - Nhảy sông tự vẫn 1
Chuyện Trương Diễm Thu nghĩ không thông, nhảy sông tự vẫn khiến cho mọi người rất kinh ngạc!
Ai cũng không thể ngờ được rằng một chuyện cỏn con lại có thể gây ầm ĩ lớn đến vậy!
Lâm Ngọc Trúc cũng không ngờ cô ta lại làm như thế, cô đã đọc nhiều tiểu thuyết, trước giờ đều là nữ chính nhảy sông tự vẫn, trọng sinh quay trở về ngược đãi kẻ xấu, chưa từng thấy nữ phụ nào lại nhảy sông tự vẫn cả.
Sức sống của nữ phụ chẳng phải đều nên kiên cố vững chắc giống như cỏ dại hay sao?
Nhìn khuôn mặt như tờ giấy vàng của Trương Diễm Thu, thế nào cũng không thể ngờ được lại xảy ra kết quả như vậy.
Thấy lồng ngực cô ta vẫn còn hơi phập phồng, có lẽ đã cứu được rồi, không nguy hiểm đến tính mạng.
Đây lại là một chuyện mà trong nguyên tác chưa từng xảy ra, Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ đi suy nghĩ lại, lẽ nào là phản ứng dây chuyền do việc cô tới đây gây ra.
Nhưng thực sự cô không nghĩ ra được mối liên quan trong đó, theo như cô thấy cô không hề phá hoại tình tiết nào quá quan trọng.
Cô cũng chỉ là ngoài mặt có quan hệ qua lại với nam nữ chính, thực tế cũng không có tình cảm thân thiết mấy, càng không có giao tình gì với những thanh niên trí thức khác, cô căn bản đã sắp trở thành người vô hình trong nhà ăn trí thức này rồi.
Nhưng mà cô không biết rằng nếu như không có cô thì khi nữ chính xây nhà, quan hệ sống chung của họ với Triệu Hương Lan là cực kỳ tốt, sau đó thì tự nhiên mà thổi lửa nấu cơm chung.
Lần này bởi sự tồn tại của Lâm Ngọc Trúc cho nên nữ chính ngược lại không cần Triệu Hương Lan bầu bạn, hai người lúc này chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
Triệu Hương Lan không có sự giúp đỡ của nữ chính, vẫn đang góp gạo thổi cơm chung với Vương Tiểu Mai, một Vương Tiểu Mai đã khiến cô ta cảm thấy rất phiền rồi, lại thêm một Trương Diễm Thu khó hiểu khiến cô ta càng thêm cạn lời, có mỗi chuyện rửa bát thôi mà cô ta đã bày ra vẻ mặt như phải chịu trăm đắng nghìn cay, giống như mọi người đang ức hiếp cô ta vậy.
Hình tượng tốt đẹp mà Triệu Hương Lan đã xây dựng bao lâu nay làm sao có thể để người khác phá hoại được, quay đầu liền nghĩ ra chủ ý, không có chuyện gì lại thủ thỉ dăm ba câu với Vương Tiểu Mai để gây xích mích, tốt nhất có thể mượn cái miệng của Vương Tiểu Mai để khiến mọi người biết Trương Diễm Thu là người như thế nào, như vậy vừa không thể hiện cô ta là người so đo tính toán, lại có thể khiến người khác nhìn ra bộ mặt thật của Trương Diễm Thu, tiền đề là chỉ cần Vương Tiểu Mai góp sức, trong đó dĩ nhiên không thể thiếu sự chỉ điểm của cô ta.
Vì vậy mới có màn kịch lớn ngày hôm nay.
Trương Diễm Thu cảm thấy hôm nay cô ta đã phải chịu nỗi nhục nhã vô cùng lớn, lại có Hà Viễn Phương ở bên cạnh thể hiện ham muốn trắng trợn, khiến cô ta vừa tức giận lại vừa sợ hãi, cô ta quyết định tìm lãnh đạo thôn đứng ra làm chủ hộ mình.
Trên đường vừa may gặp được đại đội trưởng trong đội, cô ta kéo đại đội trưởng nói một tràng dài, chỉ thấy khuôn mặt già nua của đại đội trưởng nhăn lại, không tức giận mà nói: "Chuyện này cô tìm tôi thì tôi có thể làm gì được chứ? Tôi chỉ quản lý việc sản xuất thôi, cô đi tìm thôn trưởng đi, xem ông ấy có thể làm chủ cho cô được không."
Nói xong đại đội trưởng liền bỏ đi, trong miệng còn nói mát: "Đúng là khác người, chỉ chút chuyện vớ vẩn như vậy cũng có thể cãi nhau được."
Trương Diễm Thu nghe thấy rất rõ ràng, lập tức ngượng chín mặt, lại hận đại đội trưởng không chịu giúp, bèn giậm chân tới nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn và vợ ông ta nghe rõ đầu đuôi mọi chuyện cũng bày ra vẻ mặt bực mình, trong lòng thầm nghĩ những thanh niên trí thức này cả ngày từ sáng đến tối đều chỉ cãi nhau mấy chuyện lông gà vỏ tối này, có quản cũng không quản được.
Vợ trưởng thôn cũng là phụ nữ, suốt ngày đều nhờ mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này để đi giao thiệp, trong thôn có cô vợ nhà nào không thích hóng chuyện đâu.
Bà ta lập tức nói với giọng thân thiện: "Đồng chí Trương, chị nói chuyện có thể khó nghe, cô cũng đừng so đo, chị cũng vì muốn tốt cho cô thôi.
Chúng ta không có mệnh tiểu thư thì hãy chấp nhận đi, tay rách chút da thì không thể rửa bát nữa sao? Cô nhìn phụ nữ trong thôn ấy, cho dù lưỡi hái cứa rách tay chẳng phải vẫn phải giặt quần áo, nấu cơm tiếp hay sao, nào có ai bởi vì chút đau đớn này mà không làm việc nhà, để lớn bé cả nhà đói bụng?"