Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 554 - Chương 554 - Tính Sổ Cái Gì Chứ 2

Chương 554 - Tính sổ cái gì chứ 2
Tuyệt vời, ánh mắt của con trai bà ấy cũng không tệ, vừa nhìn đã biết đây là cô gái tốt.

Mẹ Lý càng nhìn càng thỏa mãn, hoàn toàn bỏ quên Lý Bàn Tử đang giải thích tới mồ hôi đầy đầu.

Phòng bệnh lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt.

Lâm Ngọc Trúc và Tiền Lệ đi tới phòng bệnh của Lý Hướng Bắc.

Người vẫn còn đang ngủ say, Lý Hướng Vãn đang điền tờ khai với đồng chí công an.

Bước chân của Lâm Ngọc Trúc nhẹ nhàng, tìm một chỗ để ngồi xuống, tim mệt cơ thể cũng mệt.

Chờ đồng chí công an đi rồi, tâm trạng của Lý Hướng Vãn cũng ổn định hơn nhiều.

Lâm Ngọc Trúc kéo cô ấy ngồi xuống, thuận miệng nói: "Anh Bàn Tử cũng bị thương, đang ở sát bên ấy. Bây giờ Tiểu Mai đang chăm sóc anh ta, sẽ không qua đây đâu."

Lý Hướng Vãn gật đầu, thoáng quan tâm hỏi: "Anh Bàn Tử không sao chứ? Bên kia giải quyết xong rồi?"

Lâm Ngọc Trúc gật đầu.

Lý Hướng Vãn thở dài, nhìn Lý Hướng Bắc vẫn còn đang hôn mê, nghẹn ngào nói: "Lại liện lụy tới anh ấy rồi..."

Lâm Ngọc Trúc mím môi, cũng không biết nên nói cái gì.

Trong phòng thoáng cái đã trở nên yên lặng, Lâm Ngọc Trúc hỏi: "Hôm nay cô muốn ở lại đây chăm sóc anh ta à?"

Lý Hướng Vãn gật đầu, nếu như tỉnh lại không nhìn thấy cô chắc anh ấy sẽ thất vọng lắm.

Lâm Ngọc Trúc liếc nhìn Vương Dương.

Vương Dương nhìn Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc, do dự một chút, nói: "Tôi cũng ở lại đây, lỡ như có chuyện gì, một nữ đồng chí như Lý Hướng Vãn cũng không tiện chăm sóc."

Lâm Ngọc Trúc thầm nghĩ đúng là vậy, lại ở bên Lý Hướng Vãn thêm một lúc.

Lý Hướng Vãn lấy lại tinh thần, liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc, kinh ngạc hỏi: "Sao cô còn không quay về đi?"

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu...

Tiền Lệ đứng bên cạnh suýt nữa đã bật cười thành tiếng.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ ngợi một lúc, đi vội như thế giống như không quan tâm tới những đồng chí thanh niên tri thức các cô.

Bị Lý Hướng Vãn hỏi như vậy, thôi đi, dẹp đường hồi phủ thôi.

"Tôi đi đây."

Lý Hướng Vãn gật đầu, ánh mắt hoảng hốt, một người đẹp lạnh lùng, lúc này lại yếu đuối khiến người ta nhìn mà chua xót.

Lâm Ngọc Trúc và Tiền Lệ vừa bước chân ra khỏi phòng bệnh, Lý Hướng Bắc đúng lúc tỉnh lại, ho khan hai tiếng, đụng tới miệng vết thương nên không khỏi hít vào một hơi.

Ho càng dữ hơn.

Sắc mặt Lý Hướng Vãn vừa vui mừng vừa đau lòng đứng lên nhìn anh ta, nhẹ nhàng gọi: "Hướng Bắc, Hướng Bắc."

Lý Hướng Bắc cố gắng mở mắt, thấy Lý Hướng Vãn đang dịu dàng nhìn mình, lập tức cảm thấy kinh ngạc, cười hì hì, nói: "Không sao chứ, có bị thương chỗ nào không? Còn sợ nữa không?"

Lý Hướng Vãn đau xót, từng giọt nước mắt rơi xuống, lắc đầu.

Thấy Lý Hướng Bắc muốn ngồi dậy, Vương Dương vội vàng tới dìu anh ta.

Lý Hướng Vãn cầm gối đặt lên đầu giường.

Dưới sự giúp đỡ của hai người, Lý Hướng Bắc đã ngồi dựa vào.

Tiền Lệ suy nghĩ một lát, lại quay lại phòng bệnh, kéo cái ghế ra, ngồi ở một đầu khác của giường bệnh, nghiêm túc mà chăm chú nhìn chằm chằm hai người là Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn.

Ánh mắt Lâm Ngọc Trúc đảo loạn, không biết trong hồ lô của người này đang bán thuốc gì.

Không thể làm gì khác hơn là đi theo sau xem trò vui.

Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc cũng nghi hoặc nhìn Tiền Lệ, cảm thấy không hiểu nổi.

Tiền Lệ ho nhẹ một tiếng, nói với Lý Hướng Bắc: "Nếu đã tỉnh, vậy bây giờ chúng ta hãy tính sổ đi."

Lý Hướng Bắc kích động lại ho khan một cái, con ngươi trợn to? ? ?

Tính sổ cái gì chứ?

Ông trời ơi, ông đừng phá rối nữa mà.

Anh ta chẳng có chút quan hệ nào với người phụ nữ trước mặt này...

Tiền Lệ không hiểu nhìn Lý Hướng Bắc, sao phản ứng lại mạnh thế?

Không được đâu, nhìn cũng đâu giống người nghèo.

Lý Hướng Vãn đứng dậy vỗ nhẹ Lý Hướng Bắc, nói với Tiền Lệ: "Thanh niên tri thức Tiền, cô cứ việc nói."

Tiền Lệ gật đầu, ho khan một cái, nghiêm túc nói: "Người xấu kia là tôi thay các người bắt, chuyện này hai người có nhận không?"

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn...
Bình Luận (0)
Comment