Chương 57 - Thẻ người tốt 1
Đợi Trương Diễm Thu ổn định lại, Lâm Ngọc Trúc liền về phòng của mình, những người khác đã ăn cơm tối xong rồi nhưng cô còn chưa được ăn đâu, vừa nghĩ đến canh gà chắc cũng đã nấu xong rồi, tốc độ của cô cũng nhanh hơn một chút.
Chân trước của cô mới bước vào nhà còn đang chuẩn bị đóng cửa ăn cơm tối đã thấy Vương Tiểu Mai cũng đi vào theo.
Lâm Ngọc Trúc không rõ vì sao nhìn cô ta, đây là muốn làm gì?
Vương Tiểu Mai tủi thân mong chờ nhìn Lâm Ngọc Trúc: "Tôi muốn tìm người tâm sự."
Lâm Ngọc Trúc ngu ngơ hai giây, cô hơi không hiểu Vương Tiểu Mai nghĩ như thế nào về mối quan hệ giữa hai người bọn họ... Còn chưa tốt đến mức tâm sự đâu nhỉ?
Lúc này Vương Tiểu Mai đã sớm không còn dáng vẻ liều lĩnh như thường ngày, chắc là bị dọa sợ rồi.
Rõ ràng mới 20 tuổi nhưng lại không có chút hơi thở ngây thơ hoạt bát nào, mà càng nhiều hơn chính là dáng vẻ sau khi bị cuộc sống giày vò chỉ còn dư lại cay nghiệt, điêu ngoa, dáng vẻ ngấm ngầm mưu tính, tính toán chi li với bất cứ chuyện gì, nhưng những việc này có gì là sai ư?
Rốt cuộc Lâm Ngọc Trúc cũng mềm lòng, chủ yếu là sợ cô ta chịu kích thích rồi sau đó lại nhảy sông tự vẫn theo, không chắc chắn sẽ được cứu.
"Vào đi." Nói xong cô lại mở rộng cửa ra, lục lọi hộp diêm đốt ngọn nến, lúc này trong phòng mới có chút ánh sáng được thắp lên.
Vương Tiểu Mai nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng Lâm Ngọc Trúc, sau đó lắp bắp ngồi trên giường, nước mắt rưng rưng nói: "Tôi không ngờ cô ta sẽ nghĩ quẩn mà nhảy sông tự vẫn."
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, chuyện này thì ai mà ngờ được.
Dường như thật sự chỉ muốn tìm người tâm sự nên Vương Tiểu Mai cũng không có mong chờ Lâm Ngọc Trúc nói lời an ủi, chỉ cần không nói lời cay độc với cô ta là được rồi.
"Các cô đến đây nửa tháng này, cô nhìn mà xem cô ta không phải khóc thì cũng ngồi ở kia ngây người ra mặt mày ủ rũ, không làm tí công việc nào.
Trong cái sân này có ai mà không khổ trong lòng? Ai mà không sống qua ngày như thế?
Lúc tôi mới tới đây cũng như vậy nhưng không phải vẫn phải gắng gượng à, tay bị ma sát thành vết chai thật dày, có bị rách da còn không phải nên làm cái gì thì làm cái đó, đâu phải không biết xấu hổ mà già mồm.
Tôi mới tới năm đầu còn không biết dùng lưỡi liềm, không cẩn thận cắt bị thương chân, còn không phải khập khiễng mà tiếp tục làm việc ư, nấu cơm cho nhóm thanh niên trí thức càng không có gan chậm trễ, cô dám ỷ vào chuyện bị thương để không làm việc, bọn họ cũng dám ném hết hành lý của cô ra ngoài."
Lâm Ngọc Trúc trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Tiểu Mai, thì ra nhóm thanh niên trí thức hồi trước cũng lợi hại như thế à?
Vương Tiểu Mai nhìn thấy vẻ mặt này của cô liền tức giận nói: "Tôi còn lấy cả đồ ăn trong vườn rau cho bọn họ ăn đấy, lúc ấy bọn tôi mới đến đây ngay cả rễ hành cũng không có, lương thực còn không đủ ăn, bọn họ sợ vay mượn lương thực sẽ bị lời ra lời vào, sỉ nhục mỗi ngày các thứ, sợ cho chút sắc mặt tốt thì bọn tôi sẽ ỷ lại vào, nếu không phải do tôi tài giỏi, nói không chừng đã bị bọn họ làm hành thành bộ dạng gì rồi.
Những chuyện này nếu là Trương Diễm Thu có muốn nhảy sông cũng không nhảy được."
Lâm Ngọc Trúc trầm mặc một lúc vẫn không kiềm được mà nói ra: "Bây giờ cô làm gì để chúng tôi đụng vào vườn rau xanh đâu!"
Vương Tiểu Mai: ... Trọng điểm không phải chuyện này có được không?
"Cô ta bị bệnh tôi cũng không nói gì, mấy ngày nay vẫn là tôi nấu cháo rót nước cho cô ta đó. Triệu Hương Lan thì làm cái gì? Nhắc đến cô ta cũng chỉ là đứa biết múa mép khua môi, hừ, các cô cũng đều cho rằng cô ta là người tốt đấy."
Lâm Ngọc Trúc: ... Không hề nha!
"Cô đừng nhìn Triệu Hương Lan đã tới đây hai ba năm rồi, làm việc cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ tốt hơn cô một chút, cao nhất cũng chỉ 7 8 công điểm một ngày, Trương Diễm Thu không có lương thực, Triệu Hương Lan vừa ngoảnh đầu đã đến chỗ tôi khóc than, nhìn cô ta đáng thương như thế vẫn chỉ có tôi lấy lương thực ra lót bụng cho cô ta thôi."
Lâm Ngọc Trúc im lặng nhìn Vương Tiểu Mai, thì ra cô ta không phải người suốt ngày tính kế đi tính kế lại!
Thảo nào hôm nay Vương Tiểu Mai lại cáu kỉnh như vậy, nếu đứng dưới góc độ của Vương Tiểu Mai mà nói thì Trương Diễm Thu này hơi không biết điều, một người tận tâm cứu người như cô ta có thể chịu được đến hôm nay cũng không tệ rồi.
"Không nhớ kỹ thì cũng thôi đi, còn bới móc đồ ăn tôi làm, mấy ngày nay đều bởi vì cô ta mà tôi không hề thả hạt tiêu, nhìn cô ta khỏi bệnh rồi tôi mới thả mấy quả ớt, cô ta mũi không phải mũi mặt không phải mặt, làm như đáng đời tôi thiếu cô ta vậy, cô nói như vậy làm sao mà chịu đựng cho được.
Cô ta mượn Triệu Hương Lan lương thực cái rắm, cô ta chính là dùng lương thực của tôi, chuyện này không phải nên nói cho tôi biết à?
Bây giờ thì tốt rồi, làm tôi thành người có lỗi từ trong ra ngoài." Nói đến đây, Vương Tiểu Mai trực tiếp tức giận đến bật khóc, nước mắt chảy ào ào.