Chương 595 - Em ba có gì đó không được bình thường 1
Sơn tường xong, vẫn còn gác mái, nói tới gác mái thì quả thật rất thú vị đấy.
Đêm tối nếu nghe thấy trên gác mái có tiếng động, vậy thì chứng tỏ nhà bạn có chuột.
Bình thường đều đục một cái lỗ ở đó, sau đó đặt bẫy chuột ở ngay đó.
Hai ngày sau sẽ luồn tay vào lấy bẫy chuột ra.
Lúc lấy ra nhìn một cái, giật mình, "Ôi, chuột chết."
Ha ha ~~
Nếu không có con nào dính bẫy thì cứ để đó
Ba mẹ con nhìn chằm chằm gác mái cũ kỹ, nghĩ tới việc dán một lớp giấy lên đó.
Điều kiện nhà họ Lâm cũng bình thường, nhưng cũng mua một ít giấy trắng về dán như nhà có tiền.
Dán giấy là công việc rất cần sự tỉ mỉ.
Lâm Lập Dương đứng dán vô cùng khổ sở.
Ăn mấy trận chửi mắng của mẹ Lâm mới dán coi như tạm ổn.
Chờ tới lúc dán xong, cũng chẳng còn mấy ngày nữa là tới tết.
Hôn lễ của chị cả Lâm cũng tới gần rồi.
Nhà chồng họ Vương của chị cả Lâm muốn mời cả gia đình nhà họ Lâm tới ăn bữa cơm.
Chủ yếu là muốn thương lượng tới chuyện tổ chức hôn lễ.
Để không khiến chị cả Lâm mất mặt, quần áo cả gia đình nhà họ Lâm mặc không coi là những bộ quần áo lộng lẫy, nhưng chắc chắn là quần áo mới.
Thật ra như thế đã là tốt lắm rồi.
Mới sáng sớm mẹ Lâm đã đứng trước gương nhìn ngắm.
Lâm Ngọc Trúc rất hiếu kì tiến tới mở to hai mắt nhìn rồi nói: "Mẹ, đang nhìn gì thế."
Mẹ Lâm cảm thán nói: "Già rồi."
Lúc còn trẻ, chẳng ai đẹp bằng bà cả.
Chị hai Lâm cũng tiến sát lại, trêu ghẹo nói: "Trước đây lúc anh cả gặp ông bà sui gia, mẹ chúng ta đã thua bác gái Đặng một bậc. Chuyện này không. . ."
Thấy ánh mắt lấm la lấm lét truyền tin của chị hai Lâm, Lâm Ngọc Trúc lập tức hiểu ra.
Hai chị em đang trêu ghẹo, mẹ Lâm lại đánh chị hai Lâm một cái, nói: "Càng lớn càng không biết điều, đáng ghét." Nói xong, gương mặt già bèn đỏ lên, cảm thấy ngại ngùng vì tâm tư của mình bị con gái đoán ra.
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng cười nói: "Mẹ, lúc đó là do con không có ở đây, nào, mẹ ngồi xuống, con trang điểm, chải tóc cho mẹ, chúng ta sẽ đổi đầu. Khí chất không phải chuyện muốn là có ngay mà phải dần dần cải thiện. Chờ chút, con về lấy đồ."
Lâm Ngọc Trúc nói xong liền xoay người trở về nhà, mẹ Lâm muốn mà còn giả vờ, ngượng ngùng nói: "Già cả rồi còn trang điểm làm gì, không chừng còn khiến người ta chê cười."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng khi nói chuyện cũng không còn vẻ hung hăng giống như lúc mắng người trước đó.
Chờ Lâm Ngọc Trúc cầm công cụ gây án, không, là đồ trang điểm tới, mẹ cô vẫn rất ngượng.
Chị cả và chị hai Lâm đứng ở bên cạnh, cùng ấn mẹ Lâm ngồi lên ghế.
Lâm Ngọc Trúc trang điểm cho mẹ Lâm một phen.
Ăn ngay nói thật, kỹ thuật trang điểm của Lâm Ngọc Trúc quả thật rất tốt.
Cô cũng tỉ mỉ trang điểm cho mẹ Lâm.
Chỉ là. . . Trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh trước đây lão Thẩm được cô trang điểm cho.
Đột nhiên không nhịn được mà bật cười haha.
Mẹ Lâm. . .
Tâm trạng vô cùng phức tạp, vẻ tiếng cười bất chợt của Lâm Ngọc Trúc mà mẹ Lâm thẹn quá hóa giận đánh cô một cái, muốn đứng lên, nói: "Không trang điểm nữa."
Chị cả và chị hai Lâm. . .
Bọn họ cũng không phản ứng kịp, trang điểm đẹp thế này, sao lại. . .
Em ba có gì đó không được bình thường.
Hết lần này tới lần khác cha Lâm trùng hợp tới góp vui.
Nhìn chân mày lá liễu của mẹ Lâm xong thì bật cười.
Đẹp thì đẹp đấy, nhưng mà già rồi, còn trang điểm nữa chứ.
Hơi buồn cười.
Nụ cười này của cha Lâm hoàn toàn khiến mẹ Lâm quyết định không trang điểm nữa.
Cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của Lâm Ngọc Trúc, mẹ Lâm mới ngồi xuống để cô trang điểm cho xong.
Tới lúc trang điểm, chải chuốt xong, mẹ Lâm nhìn vào trong gương, cảm thấy rất hài lòng.
Tức giận trừng mắt nhìn cha Lâm và con gái út.
Con nhóc này khiến lòng bà thấp thỏm không yên, còn cho rằng trang điểm cho bà thành con khỉ .
Chờ bên này chuẩn bị xong hết, anh cả và chị dâu cả Lâm cũng tới nơi.
Toàn bộ thành viên của nhà họ Lâm đi tới nhà họ Vương.