Chương 615 - Còn có thể chơi như vậy sao? 1
Mà ở trước cổng nhà họ Lâm, các bà thím lôi kéo Lâm Ngọc Trúc hàn huyên một hồi rồi cũng giải tán, còn phải về nhà làm bữa cơm tất niên nữa.
Đợi mọi người tản đi rồi, Lâm Ngọc Trúc mới ngắm nhìn câu đối mà mình viết, đặc biệt là hai nụ hoa kia, cô thầm tán thưởng tài hoa chết tiệt này, thật là tài tình quá đi!
Đang cảm thán tài hoa của chính mình thì cô phát hiện Khâu Minh đang đi về phía mình, sắc mặt thoáng hiện vẻ ưu thương.
Lâm Ngọc Trúc...
Tuy rằng hai người cách nhau chưa tới một mét, nhưng Khâu Minh lại phát hiện dường như anh ta cách cô rất xa, rất xa.
Tiểu Trúc lúc này nhìn anh ta, trong mắt đã không còn vẻ sùng bái như ngày xưa nữa, cũng không có vẻ ngượng ngùng nữa mà thay vào đó toàn là... xa cách.
Ngoài từ này ra, Khâu Minh không nghĩ ra được từ nào khác để hình dung hàm nghĩa trong mắt Lâm Ngọc Trúc.
Hai người trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Khâu Minh mở miệng hỏi: "Tiểu Trúc, ở dưới nông thôn em sống ra sao?"
"Rất tốt, có lương thực, có thịt, còn được phát tiền."
Khâu Minh...
Thứ anh ta muốn nghe không phải những điều này.
Anh ta muốn nghe cô nói rằng thực ra cô rất cô đơn, cô đơn giống như anh ta vậy, cô đơn đến mức chỉ có thể gửi gắm tất cả tình cảm lên người một mình cô.
Lâm Ngọc Trúc rời tầm mắt, không nhìn Khâu Minh nữa, ánh mắt giống như đang nhìn kẻ phụ tình kia khiến cô cảm thấy hoảng hốt và khó xử...
Thái độ của Lâm Ngọc Trúc khiến trái tim Khâu Minh đau nhói.
Do dự hồi lâu, anh ta nói: "Tiểu Trúc, em có thể nhường nhịn mẹ anh được không? Trong lòng bà khổ, chỉ muốn... Em đừng đối đầu với bà nữa."
Lâm Ngọc Trúc dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Khâu Minh một hồi lâu.
Đến khi Khâu Minh bị nhìn đến mức bối rối, Lâm Ngọc Trúc mới mở miệng nói: "Anh Khâu Minh, em vẫn luôn rất nhường nhịn thím Khâu. Em câu nào câu nấy đều gọi thím, chẳng có lúc nào là không lễ phép lịch sự cả. Nhưng thím Khâu luôn giữ thành kiến với em, em cũng không so đo tính toán. Cuộc đối thoại giữa em với mẹ anh vừa nãy anh cũng đã nghe thấy rồi chứ! Thử hỏi em nói câu nào không đúng. Em một không mắng chửi, hai không quát to, luôn mỉm cười tiếp lời mẹ anh đã là rất tốt rồi."
Khâu Minh nghẹn họng, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói gì được.
Ánh mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc dần dần trở nên thất vọng.
Đây không phải là Tiểu Trúc của anh ta...
Không phải là Tiểu Trúc đơn thuần, lương thiện, rất ỷ lại vào anh ta mà anh ta thích.
Khâu Minh đột nhiên cảm thấy tức giận.
Anh ta nói bằng giọng thất vọng, thậm chí còn xen lẫn trách móc: "Em thay đổi rồi."
Khóe miệng Lâm Ngọc Trúc nở một nụ cười phức tạp và mỉa mai, sau đó cô nhìn thẳng vào Khâu Minh và nói: "Không phải là em thay đổi, mà là em đã trưởng thành rồi, không dễ bị người ta bắt nạt nữa mà thôi."
Sắc mặt Khâu Minh cứng đờ, hồi lâu không thể nói nên lời.
Nói đến đây cuộc trò chuyện hiển nhiên đã rơi vào ngõ cụt, không cần thiết phải nói tiếp nữa.
Lâm Ngọc Trúc gật đầu lịch sự với Khâu Minh rồi về nhà mà không có chút do dự nào.
Đây là lần trò chuyện cuối cùng trong cuộc đời này của hai người. Kể từ nay về sau không bao giờ họ còn nói chuyện với nhau nữa...
Lâm Ngọc Trúc không biết hai người đã từng tốt đẹp như thế nào.
Điều duy nhất cô có thể làm chỉ là đặt dấu chấm hết cho đoạn tình cảm này, đồng thời không làm mất đi thể diện.
Tiếng pháo vẫn thỉnh thoảng vang lên.
Lúc Lâm Ngọc Trúc đi vào nhà còn nghe thấy mẹ Lâm nói thầm: "Nhà ai dậy muộn như vậy chứ, bây giờ mới đốt pháo chẳng phải để cho người ta chê cười chết hay sao!"
Ba chị em nhà họ Lâm nhìn cha Lâm vừa mới dậy rửa mặt, yên lặng không lên tiếng.
Cha Lâm...
Đợi cha Lâm thu xếp xong, hai vợ chồng anh cả nhà họ Lâm cũng đã tới.
Cả gia đình tưng bừng bận rộn, giúp việc cho mẹ Lâm.
Mẹ Lâm cũng lợi hại, một mình bà có thể sai khiến tất cả mọi người trong nhà quay vòng quanh.
Lâm Ngọc Trúc thể hiện bội phục sâu sắc.
Đợi sau khi cả gia đình tề tựu đông đủ ăn bữa cơm tất niên, chị dâu cả mới ngượng ngùng nói: "Mẹ, bên phía cha mẹ con..."
Mẹ Lâm lập tức hiểu ý, nói: "Vậy con và Lập Tùng đến chỗ cha mẹ con đi! Chỉ có mỗi hai ông bà thì quạnh quẽ biết bao!"
Chị dâu cả nhìn mẹ Lâm đầy cảm kích, liên tục nói mấy câu giải thích.