Chương 625 - Được, đều làm cho cháu 1
Ở trong lòng Hứa Hồng, chính là cảm thấy cha mẹ của thời này chỉ nhìn vào kiếm được bao nhiêu tiền, chứ không xem nhân phẩm ra sao.
Nếu đã không xem nhân phẩm tốt xấu, vậy cô ta liền trực tiếp nói mức lương.
Thím Hứa nghe con gái nói vậy thì tức đến trợn trắng mắt.
Hoãn lại một ngụm tức giận thật lớn rồi mới nói: “Lương có cao đi nữa thì có thể cho mày không?
Mày gả cho người cũng phải nhìn xem nhà người ta chứ?
Cả nhà Lý Lão Tứ đó là người như thế nào, Hứa Hồng, không cần mẹ phải nói kĩ càng cho mày nữa đâu nhỉ.”
Hứa Hồng có chút yếu thế, nhưng lại kiên cường nói: “Mọi người đều biết chú Lý Tứ và thím Lý Tứ căn bản không phải cha mẹ ruột của anh ấy.
Cha ruột của Lý Sơn là liệt sĩ, là anh hùng.
Con trai của ông ấy cũng là một chiến sĩ bảo vệ tổ quốc giống vậy.
Mẹ, anh ấy có gì không tốt.”
Thím Hứa lắc thân mình, cảm thấy con gái đang trốn tránh vấn đề, tức giận nói: “Nhưng tình huống hiện giờ chính là, nó gọi hai vợ chồng Lý Lão Tứ là cha mẹ.”
Hứa Hồng quay đầu đi, không lên tiếng nữa.
Thím Hứa nhìn thấy cô ta như vậy, tức giận lôi kéo Lâm Ngọc Trúc và thím Trần nói: “Cái con bé chết tiệt này, tôi có nói như thế nào cũng không hiểu ra được.
Thím với Ngọc Trúc cháu nói với nó xem, Lý Sơn này có thể gả không.”
Thím Trần thở dài, thành khẩn nói: “Tiểu Hồng nè, con người Lý Sơn tốt thì tốt thật, điều kiện bản thân không tồi.
Nhưng cả nhà Lý Lão Tứ, là nhà không dễ sống chung cho lắm đâu.
Tuy cháu nói gả chính là cho cậu ta, nhưng kết hôn xong cậu ta liền trở về bộ đội rồi.
Cháu thì sao?
Kết hôn xong, cô dâu mới liền phải về nhà chồng rồi.
Tương đương với cháu phải chung sống với cả nhà Lý Lão Tứ.
Cái này cháu chịu được không?”
Lâm Ngọc Trúc ở bên cạnh gật đầu, đúng là như vậy.
Thím Lý Tứ là người không phải ai cũng đều có thể đối phó được.
Thím Hứa tức đến độ tay để lên trên bàn, quay đầu sang một bên.
“Tiểu Sơn nói, chú Lý Tứ và thím Lý Tứ sẽ không làm khó con.” Hứa Hồng yếu ớt nói.
Lời này cô ta nói cho người trong nhà, không ai tin.
Nhưng cô ta tin.
Lâm Ngọc Trúc và thím Trần....
Cái này.....
Thím Hứa tức đến suýt thì đứng lên, người đều đã nhổm dậy rồi lại ngồi xuống tiếp, tức muốn hộc máu nói: “Nó nói cái gì mày liền tin cái đó.
Nó bảo mày nhảy vào lò lửa, có phải mày thật sự nhảy luôn hay không.”
Hứa Hồng ngồi quay lưng qua, đối mặt với đầu giường tỏ vẻ kháng nghị.
Thím Hứa tức giận ôm đầu, chỉ vào con gái mình không biết nên nói gì được.
Cuối cùng, bèn nói: “Chuyện này, tao có chết cũng không đồng y.
Cha mày cũng không làm chủ được chuyện này.”
Chú Hứa ho khan, ở một bên yếu ớt nói: “Chuyện này, cha cũng không đồng ý.”
Lâm Ngọc Trúc với thím Trần nhìn nhau một cái.
Hai người đều nhìn thấy được sự ngượng ngùng trong mắt đối phương.
Lâm Ngọc Trúc: Thím, xin lỗi, nếu như không tại cháu, hôm nay thím cũng sẽ không ngồi ở đây.
Thím Trần: Hầy, không có gì, chúng ta liền coi như xem bát quái, không nói ra ngoài là được.
Hai người ngồi bên cạnh tường nhìn một nhà ba người.
Bầu không khí trong phòng ngột ngạt một hồi lâu, thím Trần vừa muốn nói hai câu để hòa hoãn, thì thấy Hứa Hồng quay người lại nói: “Trước tết anh ấy đã nộp báo cáo kết hôn rồi.
Chuyện này, mẹ không đồng ý cũng phải đồng ý.”
Thím Hứa nghe vậy thì nổi tính khí nói: “Hê, tao cứ không đồng ý đấy, tao xem xem ai có thể làm gì được tao.
Sao hả? Đứa con tao sinh ra, tao không cho nó đăng kí kết hôn, ai có thể quản trên đầu tao được.
Lại còn không đồng ý cũng phải đồng ý, Hứa Hồng, mày đừng có ở đây lừa tao.
Ngọc Trúc, cháu có văn hóa, cháu nói cho thím, chuyện này có phải chỉ cần thím không đồng ý cho đăng kí kết hôn, liền không ai có thể quản được đúng không.”
Lâm Ngọc Trúc nhếch nhếch miệng, có chút ngượng ngùng.
Nếu như xét trên mặt tình cảm, không đăng kí kết hôn, quả thực có thể ngăn cản được một chút.
Nhưng về mặt lý luận, tự do yêu đương, hôn nhân cũng tự do.
Giờ nộp báo cáo kết hôn rồi....
Thật sự truy cứu lên, chắc chắn sẽ có người xuống đây làm công tác tư tưởng.
Lâm Ngọc Trúc nhất thời có chút rối rắm, phương hướng của chủ đề này chính là đại diện cho đứng về phía bên nào...
Hứa Hồng không muốn làm khó Lâm Ngọc Trúc, dứt khoát ném ra một quả mìn, nói: “Trước tết, con và anh ấy đã lên thị trấn đăng kí rồi.
Chúng con là quân hôn.”
Lâm Ngọc Trúc: oái, cái này không dễ ly hôn.
Thím Trần: ối dồi ôi, có phải hôm mà bà ta nhìn thấy đó không?
Con bé này bình thường thấy hiền lành thật thà, vô cùng yên tâm, sao vừa làm lại làm chuyện lớn thế.