Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 637 - Chương 637 - Thật Là, Đều Làm Cô Trở Nên Cảm Tính 1

Chương 637 - Thật là, đều làm cô trở nên cảm tính 1
Một ngày này, Lâm Ngọc Trúc không đi bán hàng mà chỉ bận làm ngất người ta, kéo người rồi trói vào cây, vừa châm chọc vừa làm cho người ta kinh hãi.

Sau đó, cô cũng lười gõ đầu luôn,

Dứt khoát làm ngất, dù sao thì trong đó cũng có em trai ruột, nếu cứ mãi gõ đầu như vậy thì em trai cô sẽ ngốc mất.

Cứ vài lần như vậy, cuối cùng Mã Đức Tài cũng ý thức được mọi chuyện không đúng.

Anh ta chưa cảm thấy đau đầu thì đã té xỉu. Điều này có nghĩa là gì?

Lại nhìn roi đuổi lừa trong tay Lão Dịch, ánh mắt của anh ta đều trở nên không giống nhau.

Lâm Ngọc Trúc còn chưa mở miệng, thì Mã Đức Tài đã dứt khoát gọi: “Ông nội.”

Lâm Ngọc Trúc: …

Sao lại chịu thua rồi?

Chỉ thấy mắt Mã Đức Tài sáng lấp lánh nói: “Ông nội, ông nội thiếu đàn em không, nếu không con đi cùng ông, thế nào?”

Nói xong, anh ta còn dùng khuỷu tay huých vào Lâm Lập Dương, nói: “Em trai, mau gọi ông nội!”

Lâm Lập Dương và Lâm Ngọc Trúc: …

Khi Lâm Lập Dương rối rắm giãy giụa, Lâm Ngọc Trúc khinh thường nói: “Thôi, tôi cũng không ức hiếp hai tên nhóc miệng còn hôi sữa như các cậu. Tôi chỉ nói cho các cậu biết, ở đây là địa bàn của tôi. Sau này nên làm thế nào, các cậu rõ không?”

Mã Đức Tài gật đầu phối hợp, lấy lòng nói: “Hiểu hiểu. Xin hỏi đại ca họ gì? Không cần đàn em thật sao? Tôi và em trai tôi có thể đánh nhau, thể lực cũng tốt, mong đại ca suy xét.”

Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, nói thẳng: “Chướng mắt.”

Mã Đức Tài còn rất mất mát.

“Lúc này, các cậu tự cởi trói đi. Tôi đã cảnh cáo rồi, các cậu mà còn dám đến trêu chọc tôi thì sẽ không còn đơn giản như thế này đâu.” Khi nói đến câu cuối, giọng điệu của Lâm Ngọc Trúc vô cùng lạnh lùng.

Mã Đức Tài rùng mình, lấy lòng nói: “Không dám, không dám ạ. Sau này chúng cháu sẽ không xuất hiện trước mặt ngài.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu hài lòng, cô sắp đứng dậy nhưng lại ngồi xuống.

Mã Đức Tài ngơ ngác nhìn Lão Dịch.

Thầm nghĩ đây là muốn nhận anh ta?

Chỉ thấy đối phương nói đùa: “Nào, lại gọi một tiếng ông nội cho tôi nghe.”

Mã Đức Tài: …

“Ông nội…”

“Ừ, thấy thái độ của các cậu khá tốt, tôi cũng không cướp của các cậu. Xem như là cho các cậu tiền mừng tuổi.”

Mã Đức Tài: …

Lâm Lập Dương nhìn bóng dáng rời đi của Lão Dịch, thuần thục vuốt mảnh ngói, nhận nhiệm vụ cắt dây thừng.

Thật tình, cậu cắt đến nỗi sắp nôn ra rồi, cậu không hiểu người này lấy dây thừng ở đâu ra mà nhiều đến vậy.

Mã Đức Tài dựa vào thân cây, đau lòng muốn chết: “Đúng là ông trời không thích anh thật.”

“Anh Tài, em nghĩ sau lần thứ hai bị trói, đáng lý ra chúng ta không nên đối đầu với ông ta. Anh nên sửa tính sửa nết lại, người ta thì đụng phải tường nam mới biết quay đầu, còn anh thì sao? Nghe nói lúc trước anh vừa đến điểm thanh niên trí thức đã rất thảm.” Lâm Lập Dương khuyên.

“Ai thảm? Ai nói anh rất thảm? Chỉ do người ta nói dối thôi. Lúc trước anh cậu ngang tài ngang sức với bọn họ. Sau đó, dưới sự tiến công kiên cường bất khuất của anh, bọn họ chịu thua. Anh vẫn nói câu nói kia, gặp được khó khăn không phải sợ, chúng ta phải đón khó mà lên.”

“Vậy, anh còn tiến công người kia không?”

Mã Đức Tài: …

“Người này có chút tà, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt. Dưới tình hình bình thường, chúng ta hoàn toàn có thể cố gắng.”

Lâm Lập Dương trợn mắt, tiếp tục cắt dây thừng.

Trải qua một chuyến như vậy, Mã Đức Tài rút khỏi địa bàn của Lão Dịch.

Sau khi chịu nhục, hai người vẫn có chút không cam lòng.

Khi rèn luyện ở chỗ chú hai Quan cũng chăm chỉ hơn nhiều.

Lâm Ngọc Trúc lén lút quan sát, cũng không biết hai tên này còn có thể tiếp tục cố chấp hay không.

Có chút chờ mong, cũng có chút sốt ruột.

Chủ yếu là trong đó có em trai của cô.

Cô cứ chờ mãi đợi mãi, cũng không đợi được hai người này.

Mùa xuân đều đi qua một nửa.
Bình Luận (0)
Comment