Chương 64 - Rừng cây nhỏ bên cạnh xưởng đóng hộp 2
Gạo chất lượng tốt nhất cũng mới 2 hào 3 một cân, bột mì Phú Cường 1 hào 7 một cân, bột ngô rẻ hơn 9 xu một cân, dầu đậu nành 5 hào 5 cân.
Cô muốn dựa vào bán lương thực kiếm trăm triệu thì đừng nghĩ nữa.
Lại qua hàng thịt nhìn xem giá thịt, đến đây, thịt heo 7 hào 8 một cân, gà mái 6 hào một cân còn không có hàng, trái lại có trứng gà so ra cũng có thể nói là đắt 4 hào 8 một cân, bảo sao người ta nói là ngân hàng phao câu gà, danh xứng với thực nha.
Chuyện trứng gà liền thú vị, có tiền còn không mua được, cung tiêu xã trên thị trấn chỉ lấy chứ không bán, treo mỗi cái giá đùa giỡn với khách hàng.
Thứ này lúc mua trông khá lời, đợi cô bán, đó cũng là khá lời!
Lâm Ngọc Trúc chậm rãi cảm nhận mức chênh lệch trong lòng, mặc niệm tiền lúc này thật đáng giá, cứ như vậy tự thôi miên lấy mình.
Tìm cái góc không người, đầu tiên Lâm Ngọc Trúc vào không gian trước, vội vã thay quần áo rồi đeo tóc giả lên, lại dùng phấn lót bôi đến khi mặt mình đen một tí rồi dùng bút kẻ lông mày vẽ lông mày thô hơn, ngay tức khắc đã cảm thấy ra dáng rồi, sau đó lại tuỳ ý vẽ thêm hai cái, cái mặt này của cô đã trông như một bé trai rồi.
Sau đó lại lấy một hộp kem che khuyết điểm khác màu bôi lên mặt, ừm, màu da không đồng đều, một cậu bé đen đen gầy gầy đã xuất hiện rồi.
Trước đó Lâm Ngọc Trúc đã hiểu được đại khái cái trấn này, đại khái thì vị trí của chợ đen thông với hai nơi, cái xưởng đóng hộp ở thị trấn bên cạnh và một rừng cây hoang tàn vắng vẻ bên cạnh nhà máy, lẽ ra thông thường vào ban ngày các công nhân đều đang làm việc, nơi đó không nên quá náo nhiệt nhưng cũng có thể thấy luôn có một hai người ra ra vào vào đều mang theo cái túi vải, lúc đi vào rõ ràng trống không nhưng đi ra thì lại phình lên.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ rằng trong rừng cây chắc chắn có cái gì đó.
Quả nhiên ở ngoài rừng cây không xa xưởng đóng hộp có một chỗ người không đông lắm, thấy cô lạ mặt thì người bên trong đều sinh lòng cảnh giác.
Lâm Ngọc Trúc có hơi xấu hổ, làm sao bây giờ? Độ chú ý có hơi cao đấy!
Một người đàn ông cao to vạm vỡ đi đến nhỏ giọng hỏi cô: "Là mua hay là bán!" Nói xong thử nhìn xem cái giỏ sau lưng cô.
Lâm Ngọc Trúc đã lấy miếng vẻ che hết hàng hoá nên đối phương không nhìn ra trong giỏ cô có cái gì nhưng hẳn là đến bán đồ nên tính cảnh giác liền thấp đi một chút.
"Anh trai, tôi cũng vừa mới vào, định thử chút xem có thể bán đi hay không." Lâm Ngọc Trúc cố ý hạ cho giọng thô, nghe vào không khác gì bé trai mới lớn.
"Ừm, bây giờ cậu có những cái gì?"
Lâm Ngọc Trúc nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông này cũng là người bán à?
Người đàn ông kia thấy cậu bé trước mặt không lên tiếng, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Đất này do tôi quản, người bán đồ trong này đều là người của tôi, không nhận người ngoài, cậu là do ai giới thiệu qua đây? Đến chuyện này cũng không biết à? Người ngoài đến đây bán đồ đều bán cho tôi cả." Nói xong người đàn ông liền cau mày, thằng nhóc này không phải là thám tử chứ.
Nhưng có thám tử nhỏ như vậy à?
Người đàn ông kia vừa dấy lên nghi ngờ, dưới trướng anh ta đã lập tức có mấy vị đứng lên, vẻ mặt không tốt cho lắm đi tới.
Khóe miệng Lâm Ngọc Trúc giật một cái, âm thầm nói bình tĩnh.
Đến cùng cũng không biết là may hay rủi, đánh bậy đánh bạ cũng đụng phải ông trùm, nghĩ bụng lẫn ra lẫn vào với bọn họ cũng không đến nỗi tốt lắm, không phải vậy cũng không biết phải lăn lộn thế nào.
Không nói hai lời, cô buông giỏ phía sau xuống, lấy mảnh vải ở trên ra nói: "Chỗ tôi có 20 cân bột ngô, 10 cân gạo, còn có hai con gà mái."
Chút hàng ấy không tính là nhiều, lần đầu đến không bán quá nhiều hàng nên người đàn ông cũng không để ở trong lòng.
Anh ta tuỳ ý lật gạo ra xem xét, không kiềm được mà ồ lên một tiếng, gạo này không tồi, chỉ là hơi ít một chút, lại áng chừng gà mái, ừm, rất mập.
"Giá như thế nào?" Người đàn ông tuỳ ý hỏi.
"Bột ngô có phiếu 1 hào 5, không có phiếu 2 hào. Gạo có phiếu 5 hào, không có phiếu 1 đồng. Gà mái có phiếu 4 đồng 1 con, không có phiếu 6 đồng. Tôi không cần phiếu lương thực." Một người bán lương thực như cô sao thiếu lương thực được.
Người đàn ông nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái rồi trầm giọng nói: "Gà mái quá mắc, 3 đồng 1 con cho cậu phiếu công nghiệp."
Lâm Ngọc Trúc ra vẻ trầm tư, sau đó chật vật gật đầu một cái.
Thống nhất mua bán xong, Lâm Ngọc Trúc nhận được 14 đồng và một xấp phiếu.
Nghĩ đến chuyện cõng hàng hoá từ bên ngoài vào cũng có thể nói là tốn hết sức lực về già mà chỉ nhận được chút tiền như vậy, chậc chậc chậc, đường phía trước dài dằng dặc nha!