Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 681 - Chương 681 - Mỹ Nhân Kế Cũng Không Dùng Được! 1

Chương 681 - Mỹ nhân kế cũng không dùng được! 1
Căn nhất tiến kia tôi cũng xem rồi, là tiểu viện một nhà riêng, nói là trước đây nhà bên cạnh bán nhà, bọn họ liền thuận tiện mua về chuẩn bị làm của hồi môn cho con gái.

Đáng tiếc....

Tôi cũng gọi điện thoại cho Vương Tiểu Mai.

Cô ta với Lý Bàn Tử hai ngày nữa liền tới.

Chúng ta cứ mua của chúng ta trước.”

Lâm Ngọc Trúc nghe xong, vậy rất rốt.

Vương Tiểu Mai cũng không cần đỏ mắt các cô là người có nhà.

Tính cách của cô nàng này Lâm Ngọc Trúc hiểu rõ nhất, chỉ cần mình có một cái tổ, tổ vàng, tổ bạc của người khác cô ta đều nhìn mà thèm thuồng.

Mặc dù lúc này Kinh Đô không phồn hoa như hậu thế, nhưng bầu trời trong xanh, không khí tươi mát.

Người đi lại trên phố đều nói giọng Bắc Kinh, nháy mắt liền có bầu không khí đó.

Quần áo của nhân dân ở thủ đô rõ ràng ăn mặc tốt hơn rất nhiều so với thành phố nhỏ.

Người đi trên phố mặc quần áo may sẵn nhiều hơn một chút.

Xe đạp cũng nhiều, bước đi trên đường phố một lúc như vậy, nghe thấy không ít tiếng chuông xe đạp.

Đi một đường nhìn một đường, nhưng nói thẳng ra, Lâm Ngọc Trúc lại không cảm thấy thủ đô vào lúc này có bao nhiêu lạc hậu.

Ngược lại, cho cô một loại cảm giác rất thoải mái, nếu như thêm chút tiếng chim bồ câu kêu, thế thì càng có không khí hơn.

Lâm Ngọc Trúc giống như đồ nhà quê lên tỉnh, nhìn trái ngó phải, bộ dáng như chưa từng nhìn thấy thế giới vậy.

Chính mình cũng không biết rất phù hợp với thiết lập người bản địa của cô.

Khi cả nhóm người đến nhà khách, Lý Hướng Vãn trực tiếp nói: “Căn phòng đó của tôi còn có một cái giường đơn, chúng ta ở chung một phòng là được.” ở bên ngoài có bạn bè càng an toàn hơn chút.

Huống hồ hai người các cô trông hơi bắt mắt nữa.

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, chị lễ tân liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái, lạnh lùng nói: “Ở một phòng, cũng cần phải có thư giới thiệu.”

Lâm Ngọc Trúc vội vàng lấy thư giới thiệu từ trong túi vải ra, đưa cho chị lễ tân.

Chị lễ tân sau khi làm đăng kí xong, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Được rồi.”

Lâm Ngọc Trúc quay người liền nhìn thấy trong mắt Lý Hướng Vãn có sự bất đắc dĩ nồng đậm.

Mà Thẩm Bác Quận và Lý Hướng Bắc lại rất là đã thành thói quen.

Lâm Ngọc Trúc nhún vai, là bọn họ chưa trải sự đời thôi....

Khi nhóm bốn người đi về phía phòng, chị lễ tân đột nhiên hô: “Nam đồng chí đặt đồ xuống liền ra ngoài.

Không được ở lại.”

Đột nhiên Lâm Ngọc Trúc lại cảm thấy chị lễ tân này thật đáng yêu.

Nhìn người ta kìa, kính nghiệp biết bao.

Lại còn tốt bụng.

Ít ra còn cho người xách đồ vào phòng rồi đặt xuống.

Lý Hướng Bắc bởi vì lời nói của chị lễ tân mà lỗ tai hơi đỏ lên, ngại ngùng vào phòng.

Lý Hướng Vãn buồn cười nhìn anh ta, đứng ở cửa cũng không vào phòng.

Lâm Ngọc Trúc và Thẩm Bác Quận da mặt dày, hai người trước sau đi vào phòng, đặt đồ vào trong phòng.

Bấy giờ kết cấu nhà khách đơn giản, vừa vào phòng, hai cái giường đơn với mộ cái bàn, nếu như mang thiết bị sưởi ấm vào đây, cũng không phải không thể.

Không còn gì dư thừa nữa rồi.

Vội vàng buông đồ xuống, Thẩm Bác Quận dịu dàng nói: “Đi ăn chút đồ trước, rồi trở về nghỉ ngơi sau.”

Lâm Ngọc Trúc nghe lời gật đầu, Lão Thẩm nhà cô ngầu quá xá.

Thẩm Bác Quận bị cô nhìn thì ánh mắt sâu hơn mấy phần, khẽ ho một tiếng, đến tay nhỏ cũng không dám nắm lấy chút nào, khô khốc nói: “Đi thôi.”

Lâm Ngọc Trúc không tim không phổi đi theo phía sau, trong lòng lại muốn cười, cái thời đại ngây thơ thuần khiết này.

Mặc dù hiện giờ tình thế đã chuyển biến tốt, nhưng vẫn chưa có quán cơm tư nhân, mấy người tìm một quán cơm quốc doanh

Ăn một bát mì trộn tương.

Khỏi phải nói, tay nghề của đầu bếp ở thủ đô thật sự không tồi.

Mì trộn tương làm rất tiêu chuẩn, thịt băm cũng nhiều.

Một mình Lâm Ngọc Trúc liền ăn một bát lớn.

Lý Hướng Vãn miễn cưỡng ăn hết một bát.

Thẩm Bác Quận thấy cô gái nhỏ này khẩu vị tốt, cũng khẩu vị thật tốt mà ăn hết một bát.

Căng da bụng trùng da mắt.

Lâm Ngọc Trúc lười biếng dựa vào trên người Lý Hướng Vãn ngáp, đôi mắt càng trở nên mê ly.

Một chút tâm tư hẹn hò của Thẩm Bác Quận đều không còn nữa.

Trực tiếp dẫn người trở về nhà khách.

Lý Hướng Bắc lắp ba lắp bắp vẫn muốn còn muốn ở cùng Lý Hướng Vãn thêm chút nữa, bị Thẩm Bác Quận vô tình kéo đi.

Chờ Lý Hướng Vãn đóng cửa xong, Lâm Ngọc Trúc chậc chậc lắc đầu, nói: “Thời gian các cô ở bên nhau hai ngày nay ít lắm sao?

Nhìn bộ dáng của Lý Hướng Bắc, cứ như là lâu lắm không được gặp cô rồi vậy.”

“Anh ấy đối với tôi là một ngày không gặp tựa ba thu~” Lý Hướng Vãn dương dương tự đắc nói.

Lâm Ngọc Trúc: ....

Cô phát hiện, không chỉ mẹ Lâm thích khoe khoang, đến cả Lý Hướng Vãn cũng da mặt dày rồi.

Lăn lộn cả một đường, Lâm Ngọc Trúc quả thực không chống đỡ nổi nữa, nằm ở trên giường chưa nói được mấy câu, người liền nặng nề mà ngủ mất.
Bình Luận (0)
Comment