Chương 684 - Cô thay đổi rồi 2
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nhìn nhau, có lẽ sắp có chuyện náo nhiệt rồi.
Đúng thật, sau khi người này dẫn mấy người vào phòng, ngồi ở đó với thái độ không rõ ràng, hỏi: “Là mấy người các cô mua nhà à? Trong nhà có mấy người? Phòng trống có chấp nhận cho thuê không? Không chấp nhận thì thủ tục sang tên này sợ là không làm được rồi.”
Nói xong bèn sắp xếp lại văn kiện trong tay, không thèm để ý đến mấy người kia.
Anh ta đã phát huy hết một trăm phần trăm sự lạnh lùng và kiêu ngạo.
Hai vợ chồng chủ nhà rõ ràng rất tức giận, nhưng lại không biết làm thế nào.
Cơ thể run rẩy, nhìn cán sự một lúc lâu.
Con trai chủ nhà cắn răng,ngẩng đầu nhìn Thẩm Bác Quận.
Thẩm Bác Quận lạnh lùng liếc người cán sự kia, nói với mấy người: “Chờ một chút.”
Bước mấy bước ra ngoài cửa.
Người cán sự kia ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Bác Quận rời đi, nhíu mày, rồi lại chậm rãi nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn.
Ánh mắt cuối cùng dừng trên người Lý Hướng Bắc.
Nhìn cách ăn mặc và khí chất của Lý Hướng Bắc.
Bỗng nhiên cảm thấy sự việc không thích hợp.
Con ngươi chuyển động, thái độ lại tốt lên một chút, hỏi: “Mua được căn nhà này phải tốn không ít tiền nhỉ. Mấy cô cùng nhau mua căn nhà này hay là sao?”
Lý Hướng Bắc không để cho hai cô gái nói chuyện, trực tiếp che chắn phía trước, thản nhiên nói: “Mỗi người sang tên một căn.”
Ánh mắt người cán sự sáng lên, có hơi kinh ngạc.
Có thể mua được trọn vẹn cả căn nhà…
Lại nhớ tới việc Thẩm Bác Quận ra ngoài, trong lòng có hơi suy nghĩ.
Người này cũng là người suy nghĩ kín đáo, có thể cười nói thân quen như không có việc gì xảy ra: “Nào, vừa rồi trong tay có công việc, có lẽ giọng điệu không tốt lắm. Mọi người ngồi đi. Thấy mọi người đều là người trẻ tuổi, chắc là trên có người già dưới không có em nhỏ nhỉ? Bây giờ có nhiều thanh niên trí thức trở về thành phố, mọi nhà đều quan tâm về vấn đề nhà ở. Nhân dân gặp khó khăn là người đầu tiên đến tìm chúng tôi, chúng tôi cũng hết cách rồi. Mọi người đều khó khăn nên phải giúp đỡ lẫn nhau, có phải đạo lý này không?”
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn gỡ bỏ gương mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
Lời này vừa mới nói ra chưa được bao lâu, Thẩm Bác Quận đã đưa một người đàn ông đeo kính vào.
Người này có lẽ là lãnh đạo của người cán sự kia, chỉ là sau khi thấy người bước vào, thái độ của cán sự đã tốt hơn nhiều.
Ngay sau đó làm thủ tục cũng thuận lợi hơn nhiều, người cán sự không nhắc lại chuyện thuê nhà nữa.
Đợi mấy người giải quyết xong thủ tục, vị lãnh đạo nhỏ kia đi theo mấy người ra khỏi phòng làm việc.
Bắt tay với Thẩm Bác Quận kể khổ: “Bây giờ nhà ở phổ biến cũng khó, người ở cấp dưới quả thật có chút khó xử, thông cảm một chút nhé.”
Thẩm Bác Quận gật đầu, cười nói: “Tôi hiểu mà, mọi người đều là một lòng vì dân phục vụ. Nhà bên này của tôi là mua giúp đồng nghiệp. Con dâu của bà ấy thi đỗ đại học Bắc Kinh, muốn mua một căn nhà, tiện cho người trong nhà tới còn có chỗ ở. Phụ nữ sống một mình cho người ngoài thuê nhà thì không tiện. Hai cô gái bên cạnh tôi lại độc thân, ra ngoài thuê nhà cũng không tiện. Để người già ở quê biết được, khó tránh khỏi sẽ có những tin đồn không hay truyền ra ngoài. Mong rằng mọi người cũng hiểu cho.”
Mọi người nói chuyện nể mặt, lãnh đạo nhỏ cười ha ha rồi gật đầu: “Hiểu mà, hiểu mà.”
Hai người lại hỏi han nhau vài câu rồi rời đi.
Lâm Ngọc Trúc cẩn thận từng li từng tí nhét giấy tờ nhà đất và giấy chứng nhận bất động sản vào trong túi, Lâm Ngọc Trúc cô lại khôi phục là nhóm có nhà rồi.
Oa ha ha ha ha~ ~ ~
Lý Hướng Vãn không bình tĩnh như Lâm Ngọc Trúc, khóe miệng vẫn cong lên chưa hề hạ xuống.
Lý Hướng Bắc: Sao lại cảm thấy anh ta còn không bằng một căn nhà trong lòng cô ấy nhỉ?
Sức hấp dẫn của nhà, những người này không thể hiểu được.
Lâm Ngọc Trúc quay đầu nhìn về phía Lý Hướng Vãn, ý tứ sâu xa nói: “Cô thay đổi rồi.” Thay đổi đến nỗi bên mình sắp không còn cực phẩm nữa rồi.
Nếu dựa theo tính chất quyền lực của nguyên văn, cái người cán sự nhỏ hôm nay, sao cũng não tàn đi theo nữ chính đến cùng như thế.
Còn là loại người không làm xong công việc thì không nghỉ.
Nghĩ đi đâu mà trôi qua lại nhẹ nhàng như thế.
Lý Hướng Vãn: ...
Cô ấy không thể cười nữa sao?