Chương 687 - Đúng thế, đây cũng không đủ cho mình tôi ăn 1
Cách ấy mà, luôn luôn nghĩ ra được, điều quan trọng nhất trước mắt là chuyển vào ở.
Hai người lại bắt đầu thu dọn phòng một chút, bày khăn trải giường rộng ra, xem có cần phải mua gì không.
Đầu tiên là ấm sắt đun nước, đồ để nấu cơm, đồ mộc gia dụng đều phải làm.
Lâm Ngọc Trúc nắm tay thành quyền, gõ nhẹ vào trán, cô muốn đi nhặt phế phẩm, chủ yếu là lấy một ít đồ dùng trong nhà.
Nếu đồ dùng trong nhà là loại gỗ lê, gỗ lim, gỗ tử đàn thì càng tốt.
Tốt hơn hết là cô sẽ bày khắp ngôi nhà này.
Lúc Thẩm Bác Quận và Lý Hướng Bắc kéo một xe than về đây, phát hiện hai cô gái đi cung tiêu xã một chuyến, mua về không ít đồ.
Sau khi dỡ than xuống, Lý Hướng Bắc trả xe, Thẩm Bác Quận theo hai người đến phòng tiếp khách để chuyển đồ.
Sắp xếp xong toàn bộ thì trời cũng dần tà.
Đứng trong tứ hợp viện nhìn thấy ánh sáng hoàng hôn phía chân trời vào ngày đông, trong lòng cảm thấy an nhàn và bình yên vô cớ.
Lâm Ngọc Trúc vào giờ phút này dường như hoàn toàn hợp với thời đại này.
Mấy người đơn giản đi quán cơm quốc doanh ăn bữa cơm.
Lúc Thẩm Bác Quận và Lý Hướng Bắc đưa hai người về thì trời đã tối rồi.
Trước khi tách ra, Lâm Ngọc Trúc kéo Thẩm Bác Quận hỏi: “Anh về nhà chưa được mấy ngày, có phải không hay lắm không?”
Đứa con trai ngoan ra ngoài mấy năm, trở về cũng không về nhà, dường như không có cách gì có thể nói nổi.
Thẩm Bác Quận cười nhẹ một tiếng, nói: “Ba mẹ anh còn bận hơn anh, bây giờ chủ yếu là buổi tối người một nhà ngồi xuống cùng nhau nói chuyện thôi.
Ngược lại ông nội anh, còn đang ngóng trông anh dẫn cháu dâu về nhà kìa.”
Nói xong, Thẩm Bác Quận liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc với ý nghĩ sâu xa khác.
Lâm Ngọc Trúc nhíu mày, cười hì hì nói: “Bây giờ cách khai giảng còn khá lâu, em quyết định ngày mai mua vé về nhà, ở cùng mẹ em mấy ngày.”
Thẩm Bác Quận vẻ mặt cười khổ nhìn cô nhóc trước mặt.
Không nhịn được búng vào đầu đối phương một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Ngọc Trúc, em là cá à?”
Lâm Ngọc Trúc kiêu ngạo hừ một tiếng, “Quá dễ dàng có được thì sẽ không biết trân trọng.
Em không muốn làm khó anh.
Lưu Bị người ta còn ba lần đến mời kia kìa.
Hơn nữa, em chưa hiểu rõ về anh, vẫn phải cân nhắc thật kỹ.
Việc trọng đại trong cuộc đời của người con gái, sao có thể quyết định qua loa được.” Nói xong, vỗ vai đối phương, tình ý sâu xa nói: “Lão Thẩm, anh phải tiếp tục cố gắng nha.”
Lâm Ngọc Trúc mừng thầm vì mình đang đứng trên bậc thềm, nếu không thì cái vỗ vai sẽ không trót lọt.
Khí thế này lập tức ít đi một nửa.
Trong mắt Thẩm Bác Quận tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng tính tình tốt nên chỉ cười.
Lý Hương Bắc và Lý Hướng Vãn cũng đang lặng lẽ nói chuyện ở bên kia.
Lại một lần nữa bị Thẩm Bác Quận vô tình lôi đi.
Lâm Ngọc Trúc đứng phía sau Lý Hướng Vãn, cảm thán nói: “Cô nói xem, cô cho anh ta uống thuốc mê hồn gì thế.
Cái tên này…” cũng không bước đi nổi。
Lý Hướng Vãn trầm lặng một lúc lâu, sau đó là câu nói ‘Có lẽ là vì cô ta quá xinh đẹp.’ rồi đuổi Lâm Ngọc Trúc đi.
Lâm Ngọc Trúc: Chậc chậc, quá ghê gớm, làm sao trị được cái chứng tự luyến không thể cứu vãn được đây.
Buổi tối, hai người nằm trên giường sưởi nóng hầm hập, giống như quay về thôn Thiện Thuỷ.
Một đêm ngon giấc.
Ngày thứ hai, Lý Hướng Bắc và Thẩm Bác Quận làm một cái bàn gỗ đặc ruột và mấy cái ghế dài, đặt ở trong nhà.
Giống căn nhà mà người có thể ở rồi.
Thẩm Bác Quận thấy căn nhà có sân to như thế, trong đầu anh toàn là hình ảnh cô nhóc một mình dọn dẹp nhà thật vất vả.
Suy nghĩ không bằng nhân lúc anh đang ở đây, có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.
Lý Hướng Bắc nhìn thấy Thẩm Bác Quận chịu khó, thở dài một hơi.
Anh ta còn ảo tưởng khi mua nhà xong sẽ dẫn Lý Hướng Vãn đi dạo Kinh Đô, sẽ có thế giới của hai người…
Cho đến khi vợ chồng Vương Tiểu Mai tới, mấy người Lâm Ngọc Trúc mới nghỉ ngơi một ngày.
Mấy người cùng đi đón người ở trạm xe lửa.
Bởi vì dáng người của Lý Bàn Tử, hai người nổi bật vô cùng.
Mà bên phía Lâm Ngọc Trúc một hàng bốn người, đứng đó cũng rất gây chú ý.
Hai bên thoáng cái đã nhìn thấy nhau.
Vương Tiểu Mai vẫy tay phấn khích, bỏ lại Lý Bàn Tử đang mang trên lưng bọc hành lý lớn nhỏ, chạy về phía hai người Lâm Ngọc Trúc.
Khỏi phải nói, dáng người nhỏ bé kia chạy tới cũng khá là xúc động.