Chương 689 - Nói không chừng, ngày nào đó Đổng Mật Mật lại xách theo gạch đi tìm anh ta thì sao 1
Bữa cơm này là Thẩm Bác Quận mời khách.
Lý Hướng Bắc vốn dĩ cũng muốn mời khách nhưng lại bị Thẩm Bác Quận đẩy trở về.
Sau này còn phải làm phiền anh ta giúp đỡ chăm sóc Lâm Ngọc Trúc, cho nên hôm nay coi như anh làm chủ nhà.
Sau khi Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc mắng chửi xong, Thẩm Bác Quận lại lặng lẽ đi lên phía trước đặt con vịt nướng.
Sáu người cũng không thể chỉ ăn mỗi vịt nướng, còn gọi mấy đĩa thức ăn.
Cá cắt lát chua ngọt, nấm hương măng cắt mỏng, gà xào ớt cùng tôm to lột vỏ chiên.
Cộng thêm một tô canh vịt già lớn.
Mấy món ăn này thật sự nhiều.
Một mâm tràn đầy thức ăn, một bàn đồ ăn như vậy rất phong phú.
Vịt nướng khẩu vị chính gốc, vừa vào miệng thơm đầy môi răng.
Đợi mấy người ăn xong, Vương Tiểu Mai vuốt bụng đã no rồi nói: “Nói ra thì dựa theo cách ăn này của bọn họ, vịt nướng quả thật rất khó cưỡng lại.”
Lâm Ngọc Trúc uống một ngụm canh, hương vị tươi ngon, tâm tình tốt gật đầu, cũng hiếm lạ mà nói theo: “Nói đúng rồi. Lại còn rất thú vị. Bánh này làm cũng thật ngon, nếu như làm lớn hơn một chút, lại dày hơn một chút như vậy, cuốn thêm sợi khoai tây xào khẳng định cũng ăn rất ngon.”
Vương Tiểu Mai nghe mà thiếu chút nữa chảy nước miếng ra.
Vì thế hai người nghiên cứu bánh xuân này làm như thế nào.
Bữa cơm này thực sự không hề rẻ, trực tiếp tốn của Thẩm Bác Quận hai mươi lăm tệ.
Tương đương với hai phần ba tiền lương công nhân bình thường.
Đi ra ngoài, Vương Tiểu Mai nhìn mặt tiền Toàn Tụ Đức, líu cả lưỡi.
Đây là ăn vịt nướng sao, đây rõ ràng là ăn tiền đấy.
Lâm Ngọc Trúc học theo, cũng đi theo Vương Tiểu Mai lắc đầu với bảng hiệu.
Mắc, quá mắc!
Thẩm Bác Quận nhẹ giọng cười, cô gái nhà anh bắt đầu biết tiếc tiền thay anh rồi, ừm… Như vậy xem ra, khả năng anh bị đuổi đi lại nhỏ hơn rất nhiều.
Tưởng tượng như vậy, tâm tình Thẩm Bác Quận càng tốt hơn.
Sắc trời đã tối đen, Lý Bàn Tử vốn còn tính toán mang Vương Tiểu Mai đi trọ nhà khách, nhưng Vương Tiểu Mai quyết đoán lắc đầu, kéo Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn, làm nũng nói: “Em muốn ngủ một đêm với các cô ấy.”
Lý Bàn Tử gãi gãi đầu: “Anh đưa các em trở về trước, rồi anh nhà khách sau, lát nữa em tìm thư giới thiệu cho anh.”
Vương Tiểu Mai lập tức vui vẻ gật đầu.
Đợi đưa mấy người về nhà, Thẩm Bác Quận trực tiếp mang theo Lý Bàn Tử về nhà ở.
Vương Tiểu Mai thật ra rất nhanh nhẹn, vừa mở gói hành lý của mình ra, đệm chăn trực tiếp ném vào trên giường đất.
Lý Hướng Vãn vừa đánh răng vừa nói: “Vương Tiểu Mai, cậu ngủ ở giữa.”
Vương Tiểu Mai: ????
Lâm Ngọc Trúc: …
Trong bụng tể tướng có thể làm thuyền, Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ không chấp nhặt cùng mỹ nữ, vừa ngâm chân thảnh thơi mà nói: “Chị Tiểu Mai, chưa tới mấy ngày nữa cô đã phải tách khỏi anh Bàn Tử. Thời gian quý báu sao không cẩn thận lợi dụng một chút sao.”
Vương Tiểu Mai liếc nhìn người nào đó một cái, hừ nói: “Không đứng đắn.”
“Ai nha, tôi nói câu nào không đứng đắn rồi, chơi chữ là không đúng đắn sao? Chị Tiểu Mai, có phải cô hiểu sai rồi hay không? Đây, nói một chút, cô đang suy nghĩ cái gì?”
Lý Hướng Vãn thiếu chút nữa đã phun hết kem đánh răng trong miệng ra.
Vương Tiểu Mai bị trêu chọc đến đỏ bừng cả mặt, xấu hổ giận dữ mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Ngọc Trúc, tôi liều mạng với cô.”
Lâm Ngọc Trúc dùng chân vẩy vẩy nước rửa chân trong bồn, khiêu khích nói: “Tới nha.”
Vương Tiểu Mai:...
Chờ ba người rửa mặt xong, nằm vào ổ chăn, Lâm Ngọc Trúc hỏi: “Hướng Vãn, Vương Dương rốt cuộc làm sao vậy?”
Lý Hướng Vãn trầm mặc một lát, suy tư một chút nên nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện như thế nào.