Chương 691 - Tương đậu xanh đều chua 1
Lâm Ngọc Trúc nói đại khái một kế hoạch, sau đó ba người lại nằm lại ổ chăn, Vương Tiểu Mai hơi chột dạ nói: “Phương pháp này của cô có thể được không?”
“Chủ yếu là không để cô ta phòng bị chúng ta thôi, đi một bước xem một bước. Không được lại nói sau.” Lâm Ngọc Trúc vỗ Vương Tiểu Mai, để cô ta bình tĩnh.
Ba người nhất thời không nói chuyện.
Vốn dĩ đều sắp ngủ rồi, Vương Tiểu Mai thình lình lại hỏi: “Hướng Vãn, cô tới Kinh Đô lâu như vậy, Lý Hướng Bắc có ý mang cô đi gặp người trong nhà hay không?”
Lý Hướng Vãn trầm mặc một lát, Lâm Ngọc Trúc còn tưởng rằng cô ta ngủ rồi.
Chỉ nghe Lý Hướng Vãn lành lạnh nói: “Tới Kinh Đô tôi đã từng nói với anh ấy tạm thời không suy xét đến việc hôn nhân. Chờ tốt nghiệp xong phân công tác rồi nói sau.”
“Vậy phải đợi nhiều năm lắm đấy...” Vương Tiểu Mai lo lắng nói.
Nếu như cuối cùng không đến với nhau, thời gian mấy năm đành lãng phí vô ích.
Lâm Ngọc Trúc nháy mắt liền hiểu rõ ý tưởng của Lý Hướng Vãn, sinh viên tốt nghiệp có công việc dù sao cũng tốt hơn thanh niên trí thức xuống nông thôn mới vừa thi đậu đại học.
Vương Tiểu Mai nghiêng đầu sang Lâm Ngọc Trúc, Lâm Ngọc Trúc lập tức cười ha hả mà nói: “Tôi đây thì càng không vội ~”
Vương Tiểu Mai chậc một tiếng.
Quá nhọc lòng...
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Hướng Vãn kéo Lâm Ngọc Trúc đi đến chỗ chủ nhiệm hậu cần xưởng dệt trước, đi làm nhất định phải đi qua con đường này, hai người canh giữ ở nơi bí mật một lúc thì nhìn thấy người đạp xe đạp chạy qua.
Lý Hướng Vãn quay đầu hỏi: “Nhớ chưa?”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu: “Ừ.”
Xong xuôi việc chính rồi dứt khoát trở về.
Trên đường trở về đụng phải sạp nhỏ bán bữa sáng, Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn không khỏi đi qua nhìn xuống.
Sạp không lớn, chỉ kê một cái lán đơn giản, đặt cái bàn làm sạp.
Chủ quán đang chiên bánh quẩy.
Lúc này có thể nhìn ra ai lớn gan, ai nhát gan. Ở lúc mọi người còn hoang mang sợ hãi, đã có người bắt đầu làm mua bán nhỏ. Nhóm người giàu đầu tiên cơ bản đều là người lá gan lớn.
Quán bữa sáng này cũng không phải ai cũng có thể làm, đầu tiên phải chuẩn bị được lương thực. Có thể thấy được chủ quán là người có suy nghĩ linh hoạt.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên hơi lớn tuổi, thấy hai người Lâm Ngọc Trúc đến gần thì cười chào hỏi: “Hai cô ăn chút gì thế?”
Lâm Ngọc Trúc mua mấy cái bánh chiên.
Chủ quán cười nói: “Không gọi chút nước đậu xanh?”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: “Không được, chúng cháu không ăn ở đây, không mang hộp cơm.”
Chủ quán nghe xong, không quá để ý mà nói: “Vậy các cháu bưng bát về trước, xong rồi lại trả bát về cho chú là được.”
Lâm Ngọc Trúc cười, chủ quán này thật sự nỡ sao, cũng không sợ cô bưng bát đi không trả trở về. Vì thế gật đầu, lại muốn hai bát nước đậu xanh.
Chờ lấy về, Vương Tiểu Mai nhìn nước đậu xanh tò mò nói: “Đây là gì vậy, sữa đậu nành à.”
Lâm Ngọc Trúc nghiêm trang mà nói: “Nước đậu xanh.”
Lý Hướng Vãn: ...
Lâm Ngọc Trúc kêu hai người ăn trước, cô đi trả bát lại, đợi đến khi trở về phát hiện hai người này cũng rất nghĩa khí đấy, vậy mà không vội vã ăn, vẫn còn đang đợi cô.
Thấy Lâm Ngọc Trúc trở về, Vương Tiểu Mai xoa tay, gấp không chờ nổi nếm một miệng nước đậu xanh lớn, sau đó phụt hết ra.
Ho hơn một lúc lâu, nói: “Đây là cái đồ quỷ gì vậy, chua quá, ở đâu mua đấy, đi thôi, chúng ta đi tìm ông ta.” Đây không phải gạt người sao, bán đồ chua cho người ta.
Quá kỳ cục.
Lâm Ngọc Trúc cứng đờ một lúc lâu, suy xét có nên cùng Vương Tiểu Mai đi tìm chủ quán lý luận hay không.
Dù sao nói cũng có lý, nước đậu nành này chua quá ~
Lý Hướng Vãn hoảng sợ nhìn hai người, cắn cắn răng nói: “Nước đậu xanh chính là cái vị này. Nếu hai người dám đi gây rối, chúng ta sẽ tuyệt giao. Xấu hổ không chịu nổi.”