Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 70 - Chương 70 - Đây Là Ép Cô Phạm Sai Lầm 2

Chương 70 - Đây là ép cô phạm sai lầm 2
Vương Tiểu Mai cũng mua được không ít đồ, Lâm Ngọc Trúc liếc nhìn một cái, đa số đều là vật dụng hàng ngày như xà phòng, kem đánh răng, kem dưỡng da với duy nhất một miếng bánh trứng gà.

“Xa xỉ vậy?” Lâm Ngọc Trúc có hơi bất ngờ, khi cô còn ở tiền viện, có bao giờ nhìn thấy cô ta có mấy thứ đồ này đâu!

Vương Tiểu Mai hừ lạnh một tiếng, đặc biệt ra vẻ nói: “Từ hôm nay tôi ở một mình rồi, không sợ người ta chiếm tiện nghi nữa!”

Lâm Ngọc Trúc vô cùng cạn lời, thế nên cô ta liền chiếm tiện nghi của người khác? Hừ hừ hừ.

Vương Tiểu Mai bị Lâm Ngọc Trúc nhìn đến chột dạ, vội kéo lấy cô nói: “Chúng ta lên lầu hai xem chút quần áo."

“Không có phiếu vải, xem cái gì!” Lâm Ngọc Trúc không muốn đi cho lắm, cái kiểu chỉ được nhìn mà không được mua thực khiến người ta khó chịu.

“Chỉ xem thôi không cần phiếu.”

Thế là Lâm Ngọc Trúc bị kéo lên lầu hai, lầu này chủ yếu bán đồ may sẵn, còn về kiểu dáng, đồ nhìn được không có nhiều.

Áo sơ mi từ vải sợi tổng hợp lại có nhiều, phong cách đại chúng, quê mùa không tả nổi, không hề hợp mốt chút nào.

Còn về giá... năm mươi đồng một cái, còn cần phiếu vải.

Quần áo của Lâm Ngọc Trúc đủ mặc rồi, không có ý định mua, ở nông thôn ăn mặc đẹp đẽ để làm gì?

Hai người tiếp tục đi vào trong, Lâm Ngọc Trúc nhìn trúng một đôi giày da lộn màu nâu đất, đôi giày da này nhìn qua có chút lôi thôi, cũng không tính là đẹp. Nhưng vừa nhìn là biết chất lượng tốt, đi ba bốn năm chắc không thành vấn đề!

Giá cả so với mấy loại giày da khác thì rẻ hơn nhiều, chỉ bảy đồng cộng thêm phiếu công nghiệp.

Nghĩ đến mùa thu đi vừa đẹp, Lâm Ngọc Trúc cắn răng, mua luôn.

Mua xong lại nghĩ ngày mưa cần phải mang giày đi mưa, thế là lại mua thêm một đôi giày đi mưa nữa.

Đôi chân này không thể để nó chịu khổ được!

Nghĩ đến hậu thế mua đôi giày cả nghìn đồng cũng không tiếc tiền bằng bây giờ, nội tâm Lâm Ngọc Trúc không khỏi thổn thức, đây đúng là càng sống càng thụt lùi theo nghĩa đen mà!

Có lẽ Vương Tiểu Mai sau khi tự sống một mình xong liền buông thả bản thân, thế mà cũng mua một đôi giày da, giày đi mưa cô ta có rồi, hiển nhiên sẽ không phí tiền đi mua một đôi nữa.

Lâm Ngọc Trúc cực kì tò mò trong tay cô ta có bao nhiêu tiền.

Nhưng Vương Tiểu Mai sao có thể nói thật, mua giày xong liền than nghèo, lúc ra khỏi cung tiêu xã còn mua một gói kẹo sữa đại bạch thỏ.

Lâm Ngọc Trúc cười cười không nói chuyện, thế mà bảo nghèo?

“Ây, từ nhỏ đã nhìn thấy người khác ăn, vẫn luôn muốn nếm thử mùi vị của nó, hôm nay dù có tiêu sạch hết gia sản tôi cũng phải nếm thử.” Ánh mắt Vương Tiểu Mai đảo qua đảo lại, lầm bầm nói.

“Thế cô mua một chút là được rồi, lại còn tiêu hết gia sản.” Ai tin chứ.

Vương Tiểu Mai dùng sự im lặng để kháng nghị.

Khi hai người trở về thì không còn may mắn như vậy nữa, ngay cả một cái xe bò cũng không gặp được.

Lâm Ngọc Trúc đặt thùng nước vào trong giỏ, mấy món đồ nhỏ cũng lần lượt xếp vào, bình dưa muối không đặt vào được chỉ đành ôm trên tay, chưa kể cái bình này khá nặng, quá là tốn sức, thế là Lâm Ngọc Trúc đi được hai mươi phút liền muốn nghỉ ngơi.

Vương Tiểu Mai tức giận nói lần sau không muốn cùng cô lên thị trấn nữa, Lâm Ngọc Trúc cầu còn không được, bảo cô ta lần sau nhất định đừng có đi theo.

Sau đó đúng lúc đi không nổi nữa, Vương Tiểu Mai đột nhiên trở nên trượng nghĩa giúp cầm đồ, miệng thì đòi cô mười viên kẹo.

Lâm Ngọc Trúc không đồng ý, dạy cho cô ta biết như vậy là không đúng, cô cho kẹo thì tính chất khác đi rồi! Thế chẳng phải đồng nghĩa với việc mướn cô ta làm việc hay sao, đây là ép cô phạm sai lầm!

Vương Tiểu Mai lại cảm thấy đây là ngụy biện.

Thế là hai người cứ thế cãi qua cãi lại suốt dọc đường về thôn Thiện Thủy, vừa vào thôn đã đón nhận sự chú ý của các cô các thím.
Bình Luận (0)
Comment