Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 709 - Chương 709 - Mày Đã Thu Bao Nhiêu Tiền Hoa Hồng Thế 1

Chương 709 - Mày đã thu bao nhiêu tiền hoa hồng thế 1
Mặt trăng tỏa ánh sáng trên bầu trời, ánh trăng chiếu xuống một góc sân, mấy người đang ngồi ở ngoài sân ăn bữa cơm đơn giản, quay về thời khắc giống như trước đây.

Náo loạn cả buổi khiến ba người mệt lả.

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn kiên quyết phải tắm rửa xong rồi mới lên giường.

Vương Tiểu Mai tức tối nhìn hai người, nói: "Các cô đúng là ra vẻ."

Hai người lạnh mặt không thèm để ý đến cô ta.

Vương Tiểu Mai kêu một tiếng, cũng đi theo để tắm rửa.

Tới lúc léo lên tới giường, bọn họ lập tức chìm vào giấc ngủ.

Lâm Ngọc Trúc cũng chẳng suy nghĩ gì thêm nữa, lật người rồi ngủ luôn.

Đêm nay cô mơ một giấc mộng đẹp, trong mơ là vào một ngày hè nắng nóng, trong một con hẻm phủ đầy bóng cây, cô đi đôi dép lào, tay cầm chùm chìa khóa nặng trịch, đi thu tiền thuê nhà của từng hộ gia đình.

Số tiền kia cứ nhét rồi nhét vào túi vải.

Lâm Ngọc Trúc cười tới tỉnh cả ngủ.

Sau khi tỉnh lại liền cảm thấy hơi ngơ.

Nhờ ánh trăng nhìn chung quanh mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Lại lật người nhưng phát hiện mình không ngủ tiếp được.

Vương Tiểu Mai nằm bên cạnh đang ngủ say sưa, Lý Hướng Vãn cũng đang chìm trong giấc mơ.

Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng, muốn ăn cái gì đó.

Nhưng lại sợ khiến hai người này tỉnh giấc, nghĩ ngơi một hồi vẫn quyết định không làm.

Lại trở mình nhưng vẫn không ngủ được.

Ngẫm lại, sửa sang lại không gian của cô trước cái đã.

Dường như dựa theo sự hòa nhập của cô với thời đại này mà không gian cũng thăng cấp càng nhanh.

Hiện giờ tất cả hạt giống đã nảy mầm rồi, ruộng khai thác cũng rất khả quan.

Có thể chăn nuôi gà, vịt, ngan, bò, dê, lợn trên bãi cỏ.

Theo sự gia tăng của số cấp, hệ thống cũng đưa ra một loạt hiệp ước không bình đẳng.

Bắt đầu cưỡng chế thu hoạch xong phải nộp tới tám phần, nếu không sẽ bãi công.

“Nhị Bàng Môn” chuyên dùng để khai hoang ruộng đất cũng đình chỉ cho thuê.

Chuyện này khiến bạn trải nghiệm được trước và sau khi bị cưỡng chế.

Từ giàu sang tới nghèo khó, người không thích làm việc như Lâm Ngọc Trúc còn có thể nói gì.

Cứ kí thôi, dù sao thế nào đi nữa cô cũng có lời.

Ha ha ha ~~~

Còn một chuyện khiến cô cạn lời đó là túi quà thăng cấp.

Hai năm qua cô đã mở rộng cổng ba túi quà.

Một lần mở ra chức năm giám định cổ vật của hệ thống.

Lúc Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy cái này, trái tim như muốn ngừng đập, mức độ vui mừng đó khó mà biểu đạt được.

Sau đó nhìn thấy hướng dẫn sử dụng, trước đó vui mừng bao nhiêu thì sau này thất vọng bấy nhiêu.

Hệ thống giám định này chỉ có thể nói cho cô biết được món đồ này rất cổ xưa, rất hiện đại, rất công nghiệp hóa.

Có đáng tiền hay không thì không biết.

Lai lịch ra sao, không biết.

Còn phải tốn công tìm hiểu ba câu hỏi này.

Bạn nói xem...

Lần thăng cấp sau đó lại mở một túi quà lớn.

Mở ra hệ thống phân biệt ngọc.

Ừ, tốn bao nhiêu giá trị cống hiến mà chỉ đổi được ba đáp án là “Thật”, “Giả”, “Hợp chất”.

Lâm Ngọc Trúc: ...

Cũng không thể nói nó vô ích.

Túi quà thăng cấp cuối cùng chính là giám định tranh chữ.

Tốn bao nhiêu giá trị cống hiến mà chỉ nhận được bốn đáp án “Không tệ”, “Rất tốt”, “Vô cùng tốt”, “Rác rưởi”.

Lâm Ngọc Trúc: ? ? ? ?

Cô nên nói gì đây.

Tuyệt vọng nhất là có lúc hệ thống còn bảo trì.

Cũng không thể nói là bảo trì, chỉ là đang say sưa nói chuyện với hệ thống khác.

Bạn nói chuyện với nó, nó sẽ không dễ dàng nghe thấy.

Cũng giống như giây phút này, Lâm Ngọc Trúc gọi nó nhưng nó không trả lời.

Lâm Ngọc Trúc: ...

Cô cảm thấy có thể là do người ký chủ là cô đây không quan trọng.

Nghĩ tới căn nhà lớn của mình, Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ hay là đi dạo trong thương thành của hệ thống để xem thử.

Lỡ như tìm được linh cảm gì đó thì sao, cũng không thể để căn phòng đó trống không được.
Bình Luận (0)
Comment