Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 717 - Chương 717 - Không Phải Chúng Ta Ngồi Nhầm Xe Đấy Chứ? 1

Chương 717 - Không phải chúng ta ngồi nhầm xe đấy chứ? 1
Sau khi nộp tiền điện thoại cực đắt xong, Lâm Ngọc Trúc quyết định mua một lá thư, con tem và giấy viết thư ở bưu điện.

Cô mượn bút, ngồi một góc trong bưu điện viết thư cho gia đình và Thẩm Bác Quận.

Chủ yếu gửi cho gia đình địa chỉ hiện tại của cô và địa chỉ trường học, nói mẹ Lâm biết cuộc sống cô rất ổn.

Viết thư cho Thẩm Bác Quận thì viết nhiều hơn, chủ yếu là về cuộc sống dạo gần đây.

Kể về ông lão khắc con dấu độc miệng, bác gái Tưởng hơi hẹp hòi, bà cụ thuê nhà kỳ lạ.

Còn nữa, quần áo bán như thế nào, thành công ra sao, về việc các cô đã đạt được bước đầu thành công.

Kết bài còn không quên tự khen ngợi mình.

Viết đầy một thư.

Lâm Ngọc Trúc nhìn bức thư đã viết xong, vừa gấp thư vừa tưởng tượng lão Thẩm nhà cô đọc được chắc chắn sẽ ngưỡng mộ sùng bái cô các kiểu.

Xem xem, người yêu ai mà giỏi thế.

Rảo bước chân đầy đắc ý, cô ra cửa nhét hai bức thư vào hòm thư.

Cũng không có việc gì lớn.

Đợi về đến nhà, mở cửa đã thấy vẻ mặt Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai như cười trên nỗi đau của người khác.

Lâm Ngọc Trúc kiêu ngạo ngẩng cao đầu, “Mẹ tôi quan tâm tôi lắm nhé. Bắt điện thoại là ân cần hỏi han. Tôi nghe mà ngại luôn.”

Lý Hướng Vãn cười không nói.

Vương Tiểu Mai trực tiếp dẫu môi nói: “Thôi đi, lời này kẻ ngốc còn chẳng tin. Có giỏi thì lần sau cô quên hẳn mẹ nuôi của tôi tiếp đi.”

Lâm Ngọc Trúc: …

Cô muốn đình công, hôm nay cô không nấu cơm nữa.

Mệt mỏi tích tụ, ba cô gái ngủ một giấc đến trưa.

Thức dậy rửa mặt còn ngửi được mùi thơm của nhà hàng xóm đang nấu ăn.

Bọn họ đột nhiên bật cười.

Các cô dứt khoát không vội vã đi báo cáo.

Nghỉ ngơi hẳn hoi hẳn một ngày.

Làm một bữa cơm trưa đơn giản rồi ăn.

Lúc ăn, Vương Tiểu Mai đột nhiên nói: “Tôi biết vì sao chúng ta dậy muộn rồi. Bởi vì Lý Hướng Bắc chưa đến. Cho nên chúng ta dậy muộn.”

Lý Hướng Bắc thi vào khoa Vật lý đại học Thanh Hoa, hôm nay đi báo cáo rồi.

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn cạn lời nhìn Vương Tiểu Mai.

Lười thì nói là lười, lại còn tìm lý do.

Lười biếng không phải là chuyện xấu hổ.

Ba người ăn trưa xong thì ngồi phơi nắng trong sân, nhìn bầu trời một màu xanh trong vắt, tâm trạng thoải mái cực kỳ.

Đến khi cảm thấy lạnh ba người mới chịu vào nhà.

Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc trực tiếp lên giường nằm, bắt chéo hai chân rồi rung chân.

Vương Tiểu Mai: …

Thế là cũng gia nhập đội hình, xếp hàng cùng nhau nằm.

Vương Tiểu Mai thoải mái cảm thán: “Cuộc sống hạnh phúc quá, chẳng giống thật chút nào.”

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn đột nhiên nghe trong đó có chút chua xót.

Ba người cười hi hi ha ha trò chuyện, sau đó lần lượt chìm vào giấc ngủ.

Lâm Ngọc Trúc chưa chợp mắt được bao lâu thì bên tai vang lên tiếng nhạc vui tươi.

Dọa cô giật mình.

Mở mắt vẫn còn hơi mơ hồ, chỉ nghe hệ thống nói: “Nhà đã xây xong, chào mừng đến tham quan ký túc xá.”

Lâm Ngọc Trúc mở màn hình ra, nhìn căn nhà có hai lầu, tặc lưỡi, còn kém xa tứ hợp viện của cô.

Ngồi dậy nhìn Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai còn đang ngủ.

Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ xuống giường, ra khỏi nhà.

Đợi sau khi vào không gian, trước tiên cô nhìn đống gỗ chất thành đống như ngọn núi nhỏ.

Lâm Ngọc Trúc muốn hỏi, hệ thống có phải đang tích góp không ít tài sản riêng không.

Nhà hai lầu cũng không có gì mới lạ, trừ việc mới hơn một chút, nhiều phòng hơn một chút thì vẫn trống không.

Nhà trong đời thực của Lâm Ngọc Trúc cũng còn chưa lắp đầy nữa.

Nhà trong không gian trước mắt cứ để thế đi.
Bình Luận (0)
Comment