Chương 730 - Con đường tình cảm của ông Vương thật trắc trở 2
Lúc đó Lâm Ngọc Trúc mới biết, vết thương trên cổ tay cổ chân của Chiêu Đệ là bị như thế nào.
Xem xét từ họ tên thì biết được trong gia đình cô ấy trọng nam khinh nữ.
Còn không phải trọng nam khinh nữ mức bình thường, phía trên cô ấy còn có một người anh trai, còn tên là Chiêu Đệ.
Có thể tưởng tượng, người trong gia đình không thích con gái tới chừng nào.
Tốt nghiệp trung học cơ sở rồi thì trở về dưới quê.
Ở thôn lân cận không xa nhà, đợi thi tuyển sinh đậu được đại học tốt.
Người trong gia đình đòi cô ấy nhường giấy thông báo lại cho chị dâu của cô ấy.
Cô ấy không đồng ý thì lập tức trói cô ấy lại.
Cô gái này cũng không ngốc, trước khi về nhà thì đã giấu giấy thông báo và số tiền gom góp dưới quê hai năm nay ở trong sân nhà.
Cha mẹ cô ấy thấy mềm không được thì cứng, sau khi trói người lại, lật tung kiểm tra toàn bộ cũng không kiếm được gì.
Thế là bọn họ quyết tâm, cô ấy không lấy giấy thông báo ra thì trói mãi không thả.
Sau này vẫn là em gái của cô ấy nhân lúc người lớn trong nhà đều ra khỏi nhà, lén lút thả cô ấy ra ngoài.
Sau khi cô ấy trốn thoát, bèn mang theo giấy thông báo và hành lý, mua vé xe bỏ chạy.
Đợi khi cô ấy tới trường học, trong tay chỉ còn lại chưa được năm tệ.
Khiến Du Thư Hoa và Phan Phượng Quyên nghe xong cảm thấy thương xót.
Bình thường càng chăm sóc cô ấy hơn.
Sau khi Lâm Ngọc Trúc nói nhảm một lúc, Du Thư Hoa xoa nhẹ ấn đường, không hiểu phong tình nói: “Đừng lắm lời, mau xuống đây.”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, úi oa oa oa bước xuống giường.
Cô vô cùng bi đát chạy bộ buổi sáng với mọi người.
Ngày nghỉ của tuần đầu tiên, ba người Lâm Ngọc Trúc đều không dám về nhà.
Thật sự là bầu không khí học tập quá nặng nề, có khi giáo sư còn đem theo một chậu nước đến phòng ngủ, thuyết giáo giải thích thắc mắc cho mọi người.
Ý thức học tập như đói như khát của mọi người, khiến Lâm Ngọc Trúc cũng trở nên thẹn thùng.
Bạn học Vương Tiểu Mai trong số ba người cũng đang hăng hái cố gắng, ngày nào cũng cầm quyển sách đọc.
Tuy cô đọc đến nỗi mơ hồ, nhưng cô ấy cho rằng đây là do học thức của cô nông cạn.
Cô tin chắc cần cù có thể bù đắp kém cỏi.
Lý Hướng Vãn còn đỡ, giữa chừng mấy người còn đến đại học Thanh Hoa đi một vòng, tiện thể thăm hỏi Lý Hướng Bắc, thuận tiện thấy được Vương Dương.
Khi mấy người nhìn thấy Vương Dương suýt nữa bật cười thành tiếng.
Dấu vết bầm tím trên mặt anh ta, trông như từng bị đánh.
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai đẩy Lý Hướng Vãn ra ngoài, thăm dò thử sao lại gây nên vết thương này.
Thật sự như dự đoán của bọn họ, anh ta bị Đổng Mật Mật trùm bao bố.
Người mà Vương Dương có thể nghi ngờ cũng chỉ có cô ta.
Mà sự thật chính xác như thế, Đổng Mật Mật vẫn luôn không túm được bóng người Vương Dương, trái lại từng trông thấy Lý Hướng Bắc vài lần.
Cô ta biết được Vương Dương trúng tuyển Thanh Hoa, sáng sớm lập tức ngồi chồm hổm canh trên đường tới Thanh Hoa.
Cuối cùng mấy ngày trước khi khai giảng cô ta cũng bắt gặp anh ta, nhanh nhẹn gọn gàng trùm bao bố, cầm một cây gậy đánh một trận.
Vì thế cũng đã đi học được một tuần, đám người Lâm Ngọc Trúc vẫn có thể nhìn ra dấu vết từng bị người ta đánh trên mặt anh ta.
Lúc bấy giờ Lý Hướng Bắc nhìn thấy Vương Dương bị đánh thành dáng vẻ ngố như thế, trong lòng vô cùng vui sướng.
Trước kia anh ta đã muốn làm vậy từ lâu rồi, sở dĩ không làm thế đều vì kiêng nể thể diện của bậc trên hai nhà và tình cảm nhiều năm của hai người.
Cuộc sống gần đây của Vương Dương chính là chữ tệ viết hoa.
Họ hàng bề trên trong gia đình biết được anh ta thích một người phụ nữ từng ly hôn mà còn lớn hơn anh ta tới năm tuổi, luân phiên ném bom anh ta.
Mẹ Vương trực tiếp tìm tới tận nhà họ Đổng, muốn kiếm Đổng Viên Viên nói lý.
Trên miệng bà ta nói chuyện khá khó nghe, quấy nhiễu tới mức hàng xóm láng giềng đều biết được chuyện này.
Trên thế giới này vốn đã hà khắc với con gái, một người phụ nữ từng ly hôn càng khiến dư luận xôn xao, cộng thêm tội danh dụ dỗ thằng nhóc trẻ tuổi.
Cho dù tâm lý lớn mạnh thế nào cũng có lúc sợ hãi rút lui.
Thế là người ta cũng dứt khoát, nói lời chia tay với Vương Dương, đừng vướng víu nữa.
Bỗng chốc Vương Dương trở nên tứ bề khốn đốn.
Họ hàng răn dạy quở mắng anh ta, bạn bè bỏ mặc anh ta, tình yêu cũng mất đi, còn chịu một trận đòn.
Lý Hướng Bắc thấy anh ta tội nghiệp như vậy thì mềm lòng làm huề.
Lâm Ngọc Trúc chậc lưỡi lưỡi cảm thán, thầm nói: Con đường tình cảm của người tốt bụng họ Vương trắc trở quá.