Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 733 - Chương 733 - Không Tồi, Đẹp Lắm 1

Chương 733 - Không tồi, đẹp lắm 1
Nhất thời Lâm Ngọc Trúc cảm thấy buồn bã vì mất đi giường lò thân yêu.

Không hiểu nổi khiếu thẩm mỹ của một người máy lại còn cao như vậy.

Giường lò của cô không thời thượng sao?

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai thấy tâm trạng Lâm Ngọc Trúc không tốt thì không nhịn được muốn cười.

Buổi tối ba người ở lại là không thể nào rồi.

Lý Hướng Vãn cũng không lãng phí thời gian, lấy bản thảo mới vẽ ra cho hai người coi.

Cô ta thấy sắp vào xuân rồi, lại làm thêm ba kiểu áo gió.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai nhìn sơ qua, gật đầu, được đấy.

Lý Hướng Vãn cũng không trông chờ hai người này có thể đưa ra lời khen cảm động trời đất gì đó, thấy mọi người nhất trí thông qua bèn bắt đầu cắt may.

Cô ta vốn đã ngứa ngáy tay khó chịu, vừa mở xấp vải ra, như có thần hỗ trợ, khi cô ta vẽ đường phấn quả thật đã đạt tới cảnh giới toàn vẹn quên mình.

Bên Lâm Ngọc Trúc thì ngáp lên ngáp xuống.

Buồn ngủ.

Cô không biết người khác đi học có buồn ngủ hay không, nhưng cô thật sự buồn ngủ.

Tuổi tác còn nhỏ, đang trong lúc dậy thì, nói xem…

Lâm Ngọc Trúc chỉ cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, cô lết nhẹ chiếc ghế dưới mông cô sang phía Vương Tiểu Mai.

Bạn Vương Tiểu Mai đang cầm quyển sách xem một cách mơ màng ở đó, hoàn toàn không để ý tới hành động bên Lâm Ngọc Trúc.

Khi cô ta đang coi đến nỗi đầu óc choáng váng thì cảm thấy một bên bờ vai nặng trĩu, nghiêng đầu qua nhìn, Lâm Ngọc Trúc đã gục trên vai cô ta ngủ thiếp đi.

Vương Tiểu Mai: …

Ba người mỗi người bận một việc.

Không bao lâu sau, Lâm Ngọc Trúc bắt đầu ngáy khò khò, tuy không lớn tiếng nhưng đủ để ảnh hưởng đầu óc vốn đã sắp thành hồ dán của Vương Tiểu Mai.

Cô ta không thể đọc sách tiếp nữa, nói: “Ngủ say thật.”

Lý Hướng Vãn ngẩng đầu lên đưa mắt liếc nhìn, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Sau này đừng gọi cô ta là Trúc Tử, trực tiếp kêu heo được rồi.”

Vương Tiểu Mai bật cười khanh khách.

Trong lúc hai người trò chuyện thì Lâm Ngọc Trúc đã tỉnh dậy, bị tiếng cười của Vương Tiểu Mai làm cho rùng mình.

Cô chậm rì rì đứng dậy, không phục nói: “Trúc Tử này và heo có thể cùng một hệ thống sao? Trúc Tử, thanh u mà cao nhã, nhìn vào là thấy đạo đức tốt, khí chất lỗi lạc. Heo, mập mạp trắng trẻo, dáng vẻ ngây thơ, vừa nhìn thì cảm thấy rất ngon miệng. Hai người nói xem, có phải hai người ganh tị khí chất xuất sắc của tôi nên muốn hạ thấp tôi không. Hay là… Hai người thích tôi quá, muốn ăn tôi.”

Lý Hướng Vãn “hơ” một tiếng, tiếp tục cắt may vải, cạn lời lắc đầu.

Từ khi cô gái này lên Đại học Bắc Kinh thì càng phấp phới hơn rồi.

Vương Tiểu Mai lộ ra vẻ mặt thán phục nhìn Lâm Ngọc Trúc, suy nghĩ một hồi lâu, xin chỉ bảo: “Trúc Tử, sao cô nói lời trơ tráo mà lại không đỏ mặt, thở không dốc thế.”

Lâm Ngọc Trúc híp đôi mắt hạnh lại, vừa xoa tay vừa nói: “Nào, bây giờ thì tôi nói cô nghe, tôi là, làm như thế nào.”

Vương Tiểu Mai tỏ vẻ đầy hoảng sợ.

Sau đó trong nhà liền truyền ra tiếng cười hi hi ha ha.

Lý Hướng Vãn cạn lời nhìn hai người trước mặt, khẽ nhếch mày.

Cũng may hai người rất có năng lực quan sát, nhìn ánh mắt lạnh buốt của Lý Hướng Vãn, lập tức trở nên ngoan ngoãn.

May áo gió vẫn phải coi trọng một số kỹ xảo.

Sau khi Lý Hướng Vãn cắt xong vải thì kêu Vương Tiểu Mai ngồi qua đó.

Cô thể hiện tại chỗ cho cô ấy xem, nhấn mạnh nói chỗ nào cần chú ý hơn.

Vương Tiểu Mai nhìn một cách vô cùng nghiêm túc.

Lâm Ngọc Trúc cũng xách ghế ngồi bên cạnh xem.

Nếu không phải cẳng chân trên chân cô vểnh lên vểnh xuống thì cũng khá ra vẻ đó.

Đợi sau khi Lý Hướng Vãn làm xong sơ lược bộ áo thì hỏi: “Thế nào, nhớ chưa?”

Lời nói này rõ ràng là nói với Vương Tiểu Mai.

Vương Tiểu Mai gật đầu, cô ta có thiên phú ở mức độ nhất định nào đó về mặt thủ công này, lại chịu học, trẻ tuổi trí nhớ tốt, cơ bản giảng giải một lần thì hiểu rồi.

Lâm Ngọc Trúc xắn tay áo lên, hết sức tự tin nói: “Tôi cũng biết rồi.”

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai: …

Lý Hướng Vãn rất không nể mặt ném một miếng vải vụn cho cô, nói: “Lại đây, cô luyện đi đường chỉ cho chúng tôi xem thử.”

Lâm Ngọc Trúc kiêu ngạo lạnh lùng hừ một tiếng, cầm vải vụn đi đường chỉ.

Sau đó…

“Đừng nói chứ, nhìn với làm thật sự không giống nhau nhỉ.”

Vương Tiểu Mai trực tiếp ôm bụng phì cười.
Bình Luận (0)
Comment