Chương 79 - Đổi phòng 1
Lời này của Vương Tiểu Mai không xuống đài được, đồng thời cũng khiến ông ta tỉnh táo lại không ít, suy nghĩ trong lòng có chút phai nhạt.
Lâm Ngọc Trúc đã nhìn ra, người trưởng thôn này có chút ngại với việc lợp nhà cho các cô, hôm nay các cô nhường một căn phòng, ngày mai lại phải nhường thêm hai căn nữa, sau này toàn phải nhường cũng là chuyện không có khả năng, cô có chút khinh thường trưởng thôn, nhưng biết sao được, ai bảo đây là địa bàn của người ta chứ.
Vậy thì tuyệt đối không thể để người ta nắm mũi dắt mình đi được!
"Tôi nghĩ trưởng thôn cũng không có ý muốn chiếm nhà của chúng ta đâu, bây giờ địa chủ cũng không dám làm như vậy nữa là." Lâm Ngọc Trúc an ủi Vương Tiểu Mai, sau đó quay lại hỏi trưởng thôn: "Có thể do chúng ta hiểu sai rồi, trưởng thôn, ông nói chúng tôi nhường phòng có nghĩa là để mấy thanh niên trí thức mới tới kia lợp nhà trước rồi trả tiền sau sao? Vậy đồ trong phòng bọn họ có cần không? Tiền này là trong thôn trợ cấp cho bọn họ hay sao? Dù sao giường trong phòng tôi cũng chỉ có thể nằm một người, trước đây mua không đến một trăm cũng không dưới bảy tám chục."
Trong thôn sao có thể bỏ tiền ra để mua nhà chứ, trưởng thôn nghe Lâm Ngọc Trúc nói xong, đầu óc cũng tỉnh táo lên không ít, nếu lúc này ông ta dám chiếm phòng ở, mấy thanh niên trí thức này đi báo công xã, lại còn so sánh ông ta với địa chủ nữa, trưởng thôn có chút tức giận, nghĩ lại cũng có chút sợ, cũng may không tiếp tục phạm phải sai lầm.
"Vậy cũng không thể để nhóm đồng chí mới tới không có chỗ ngủ được!" Trương Diễm Thu ở bên cạnh nhỏ giọng nói thầm, nhưng người trong sân đều có thể nghe được.
Lâm Ngọc Trúc lạnh nhạt nhìn cô ta rồi nói: "Để nam thanh niên trí thức và nữ thanh niên trí thức đổi phòng là được rồi!"
Trưởng thôn nghe xong thì sáng mắt lên, đúng vậy, phòng của nhóm nữ thanh niên trí thức kia lớn, đến lúc đó lắp một cái giường to thì hai nam thanh niên trí thức đều có thể ở được, phi, cũng đừng trở lại nữa.
Sắc mặt Triệu Hương Lan thay đổi, sợ hãi nói: "Sao có thể đổi phòng chứ, căn phòng kia có chết..."
"Thanh niên trí thức Triệu mê tín cổ hủ như vậy là không được." Trưởng thôn liên tiếp bị chọc cho nổi nóng, ông ta lập tức đưa ra kết luận, nói: "Nam thanh niên trí thức và nữ thanh niên trí thức mấy người đổi phòng, trong buổi trưa hôm nay chắc xong, không thể để đến chiều tối mới bắt đầu làm việc được, mấy nam thanh niên trí thức chịu khó chen chúc một chút, đến tối sẽ lắp giường trong phòng kia cho các cậu, cứ như vậy đi." Nói xong quay người rời đi như sợ có người đuổi theo.
Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi, hôm nay ít nhiều gì cũng đã đắc tội với trưởng thôn rồi, cô đoán rằng trưởng thôn sẽ không quá so đo chuyện này, dù sao người trong thôn có chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng thích đến tìm ông ta làm chủ, một ông lão lại có chút gia trưởng, không ít lần bị phụ nữ trong thôn oán giận, oán qua giận lại có khả năng cũng thành thói quan.
Tình hình hiện tại của trưởng thôn còn có chút đáng thương, còn không có thể diện bằng đại đội trưởng và kế toán đâu, bây giờ trong thôn hai người này càng có mặt mũi...
Về phần sau này ông ta có làm khó dễ không, không có gì mà tặng quà không thể làm được, một bao đường đỏ không được thì hai bao đường đỏ đi!
Cô tuyệt đối sẽ không nhường phòng của mình.
Thật ra sau đó trưởng thôn cũng nghĩ thông, dù sao những nha đầu này đều đến từ thành thị, đã thấy qua việc đời, không giống như người trong thôn, ông ta chỉ cần nói hai câu là có thể hù dọa được, muốn mấy con nhóc kia nhường phòng mà không trả tiền là chuyện không thể, còn đưa tiền thì một lần bảy tám chục, ai có thể lấy ra được số tiền đó chứ?
Cô vợ trẻ của trưởng thôn biết được chuyện này thì vẻ mặt như được mở rộng tầm mắt mà nhìn ông ta, kinh ngạc hỏi: "Ông nghĩ gì vậy? Già nên lẫn sao?"
Ngay cả mí mắt của trưởng thôn cũng nhảy liên tục nha!
Nhóm nam thanh niên trí thức mới đến đúng thật không thể bỏ ra nổi tiền, số tiền hiện tại trên người bọn họ có thể mua đủ cơm để ăn no đã là không tệ rồi.
Cho nên giữa trưa vì đổi phòng mà lại cãi nhau.
Vừa khéo hai vị nữ thanh niên trí thức mới đến cũng từ thành phố mà ra, về phần tại sao trong một cái làng nhỏ như thế này lại có nhiều thanh niên trí thức đến từ thành phố thì chỉ có thể quy hết công lao cho nam chính mà thôi.
Trong hai tháng này, sóng gió như bình tĩnh hơn nhiều, tuy nhà họ Lý bị tác động nhưng căn bản cũng không tổn thất gì, vậy nên Lý Hướng Bắc có gia cảnh tốt trở thành một miếng bánh thơm ngon.
Không phải sao, hai chị gái nhỏ nhắn xinh có chút "tiền thế" chạy từ thành phố đến đây tìm anh ta đó.
Hai chị gái nhỏ nghe nói trong phòng nam thanh niên trí thức có một ông cụ từng quá đời thì nói gì cũng không chịu vào ở.
Vẻ mặt Triệu Hương Lan như trời sập đứng bên cạnh, giống như một đóa hoa bị phá hỏng, ỉu xìu chán nản.