Chương 841 - Lại còn tốn một cái nồi đất nữa chứ 1
Mẹ Lý cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của mẹ Lâm, quả thực là một học kỳ cũng không thấy con trai gầy đi, cười nói: “Gây thêm phiền phức cho bà rồi.”
“Đừng nói vậy chứ, Tiểu Bắc đã giúp đỡ hai đứa con trai kia của tôi không ít, như là sửa điện trong nhà, đều là nó dạy đó.” Mẹ Lâm cười nói.
Bà cũng là có qua có lại.
Người đã sống tới từng tuổi này rồi, ít nhiều cũng có chút thành tinh.
Mẹ Lâm cũng không nói vòng vo với mẹ Lý, cười nói: “Bà uống canh đi, đừng khách sáo. Lần này tới là muốn thăm dò Hướng Vãn nhỉ. A, Lý Hướng Vãn, chính là người yêu của Tiểu Bắc.”
Mẹ Lý lại bưng bát canh lên uống một ngụm canh, gật gật đầu, nói: “Muốn tìm hiểu gia thế, nhân phẩm của đứa nhỏ này.”
“Không phải vì Hướng Vãn là con gái nuôi của tôi, công bằng mà nói, tính cách Hướng Vãn rất tốt. Tính tình nhu hòa, làm người cũng hiếu thảo, đầu óc cũng nhanh nhẹn, đa tài đa nghệ. Quần áo tôi mặc trên người đây đều là nó tự tay thiết kế, tự làm cho tôi. Không hề kém hơn con gái ruột. Một người mẹ nuôi mà cũng để trong lòng như vậy, huống hồ là người khác.” Mẹ Lâm nói vô cùng thành khẩn.
Từ khi vào nhà, mẹ Lý đã cảm thấy khí chất của mẹ Lâm không hề kém, bây giờ nhìn thấy quần áo trên người, quả thật là không tệ, càng làm nổi bật con người hơn.
Mẹ Lâm đột nhiên đập tay xuống, nói: “Em gái uống canh trước đi, tôi đi tìm thử cho bà xem.”
Mẹ Lý gật đầu cười.
Thấy mẹ Lâm đi ra ngoài, cũng thật sự uống canh, đúng là canh này uống rất ngon.
Khơi gợi lên sự thèm ăn cố giấu của bà ấy.
Uống hơn nửa bát, luôn cảm thấy như vậy là không dè dặt, nhân lúc mẹ Lâm còn chưa quay lại, múc thêm một muỗng nhỏ từ bát to vào trong bát của mình.
Quan sát xong, ừm, được đấy.
Chờ khi mẹ Lâm đi ra ngoài, mẹ Lý đang ngồi ngay ngắn tại chỗ, cười với vẻ mặt rất hòa khí.
Lúc này mẹ Lâm cầm một vài bản thảo trong tay đưa ra cho mẹ Lý nhìn, nói: “Đây đều là đứa con gái nuôi của tôi tự tay vẽ. Đứa nhỏ này đa tài đa nghệ, còn có thiên phú, bây giờ tôi và con gái ruột, còn có cả con gái nuôi của tôi có làm chút buôn bán nhỏ. Cũng kiếm được kha khá tiền.”
Mẹ Lý cầm bản thảo xem từng tờ từng tờ, cũng đồng ý với lời của mẹ Lâm, quả thật là cô gái này rất có tài hoa.
Có thể thi lên đại học cũng đã chứng minh, nếu không thì bà ấy cũng không cố tình tới một chuyến.
Thấy mẹ Lý chuyên tâm dồn chí xem bản thảo, hơn nữa còn rất tán thưởng, mẹ Lâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi cũng biết được một chút chuyện của bà từ chỗ con gái nuôi tôi. Không quá để ý tới việc có kiếm được tiền hay không. Nhưng nhà phổ thông như chúng tôi, con gái có thể tự kiếm tiền thì cũng có cái để sinh tồn. Con gái nuôi của tôi, ngoại hình, tính cách, nói năng đều vô cùng có giáo dưỡng. Ngoại trừ một điểm là gia cảnh không quá như ý thì mọi thứ khác đều rất tốt. Chính là bởi vì mọi thứ đều tốt như vậy, nên đứa nhỏ này mới có hơi quật cường, cứng cỏi. Nếu như bà đã giấu bọn nhỏ tới đây thì chắc hẳn là có cách nghĩ của riêng mình. Hoặc là tôi chủ quan, nhưng cho dù là người ngoài cuộc thì cũng có mấy lời không nói ra trong lòng không thoải mái. Nếu như bà vì dòng dõi có khác biệt mà không tán thành chúng nó ở bên nhau, chắc chắn con gái nuôi của tôi sẽ không ngu ngốc mà bám lấy Tiểu Bắc. Thậm chí với nó, một chút khả năng cũng không có. Đứa nhỏ này rất bướng bỉnh, nhưng cũng vì điểm bướng bỉnh này mà tôi mới thích. Không phải phụ nữ chúng ta đều mong được sống sảng khoái sao.”
Mẹ Lý thu dọn lại bản thảo lại cho gọn gàng rồi nhẹ nhàng để lên bàn.
Cẩn thận suy tính những lời mẹ Lâm nói một phen, cũng đã hiểu, con gái người ta có hơi kiêu ngạo.
Không phải là một người theo chủ nghĩa sẽ chịu nhẫn nhịn.
Mẹ Lý không khỏi trầm mặc.