Chương 85 - Tôi nói cho cô nghe chuyện này 2
Hai chị em Đổng Điềm Điềm và Đổng Mật Mật vừa nghĩ đến thái độ buổi trưa của Lý Hướng Bắc thì trong lòng lại xuất hiện chút bối rối mà từ trước đến nay bọn họ đều không cảm nhận được, bọn họ đúng là nên nghe lời trưởng bối trong nhà nói, không nên đến một nơi đến phân chim cũng không có như này, vì thế một loại cảm xúc gọi là hối hận cứ thế tự nhiên sinh ra trong lòng hai người Đổng Điềm Điềm, Đổng Mật Mật.
Cả buổi chiều, trên cánh đồng đều là âm thanh ồn ào, tiếng oán hận vang dậy đất trời, không có một ai làm việc chăm chỉ cả. Đại đội trưởng tức giận đến mức mắng thẳng trưởng thôn là một tên hồ đồ, không được việc, thôn bọn họ không nên có người trưởng thôn như thế nữa ở trong lòng.
Điều đó dẫn đến nhóm thanh niên trí thức cũ cũng phải chịu vạ lây theo, chờ sau khi tan tầm, Vương Tiểu Mai chờ Lâm Ngọc Trúc ở ven đường để đi về.
Điều này làm cho Lâm Ngọc Trúc có ảo giác cô được trở về thời sinh viên, mọi người tan học cùng nhau về nhà...
Vương Tiểu Mai nghe xong châm chọc ám chỉ cả một buổi chiều, lúc này có một bụng lời muốn nói, nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc liền vừa đi vừa nói, "Buổi trưa ngày hôm nay còn không có suy nghĩ nhiều, cô nói lúc này đây lại có nhiều thanh niên trí thức tới như vậy, đợi sau khi hết mùa thu hoạch, đến lúc phân lương thực trưởng thôn có muốn nhóm thanh niên trí thức cũ chúng ta tiếp tế lương thực cho nhóm thanh niên trí thức mới hay không?”
Cái này thật đúng là có khả năng, chỉ cần trưởng thôn nói kho lương thực không đủ thì nhóm thanh niên trí thức cũng không mượn được lương thực nữa, dựa vào một phần hiểu biết từ buổi trưa hôm nay của cô đối với trưởng thôn mà nói thì, ông già kia nói không chừng còn có thể làm ra được việc như thế đâu.
Thấy Lâm Ngọc Trúc trầm mặc, Vương Tiểu Mai lập tức luống cuống, tức giận nói: "Sẽ không phải là thật như vậy chứ? Lương thực của chúng ta cũng không đủ ăn, làm sao còn có thể phân lương thực cho người khác nữa chứ, trong thôn cũng không thể làm bọn họ chết đói đúng không?”
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy lời này không phải là không có đạo lý, Lâm Ngọc Trúc an ủi Vương Tiểu Mai nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, trời sụp xuống còn có phía trên lo mà.”
Lâm Ngọc Trúc luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, cô cũng không hiểu về tình huống xuống nông thôn của nhóm thanh niên trí thức trong những năm bảy mươi cho lắm, nhưng nếu là phía trên phân bọn họ đến vào lúc trước mùa thu hoạch thì công xã chắc hẳn cũng phải an bài lương thực chứ hả?
Dù sao khẳng định là sẽ không để nhóm thanh niên trí thức này bị đói chết được!
Vương Tiểu Mai cau mày, nói tiếp: "Trưa nay chúng ta cũng không nể mặt trưởng thôn, như vậy sẽ không đắc tội với ông ta chứ? Cô nói xem thanh niên trí thức này từng nhóm từng nhóm đến, công xã một năm liền có mấy danh ngạch trở về trong thành phố, về sau trong thôn nếu có danh ngạch trở về thành phố, trưởng thôn có khi nào sẽ giữ lại không cho chúng ta đi hay không?”
Lâm Ngọc Trúc chậc chậc một tiếng, không phải như vậy sao, dù sao thì lúc này trong tay trưởng thôn thật đúng là có chút quyền lợi nhỏ, không nói đến mấy năm sau thi đại học, cho dù là sau khi trận sóng gió này qua đi, thanh niên trí thức cũng không thể tất cả đều được trở về thành phố, mà vẫn sẽ phân chia như trước, từng nhóm từng nhóm trở về, trước sau gì cũng bị kéo dài một hai năm... Gặp phải người hẹp hòi đúng là có thể sẽ bị gây khó dễ ở phương diện này.
Đợt thi đại học đầu tiên, Lâm Ngọc Trúc chỉ biết là nó được tuyên bố vào tháng 10 năm 1977, sau khi tuyên bố thì chưa đến một tháng hay hai tháng gì đấy đã bắt đầu mở thi, thời gian mỗi tỉnh cũng không giống nhau, lại nói cũng không có nhiều người biết đến.
Hình như là lần đầu tiên vẫn có tổ khảo sát, trưởng thôn lúc ấy cũng có không gian hoạt động trong đó đâu!
Về phần nói có đắc tội trưởng thôn hay không thì phỏng chừng là không có, Lâm Ngọc Trúc nhỏ giọng nói: "Hôm nay người không cho trưởng thôn mặt mũi chính là cô, nhưng không đến mức đắc tội đâu!"
...
Vương Tiểu Mai có chút sốt ruột, cô ta có sao? Ngẫm lại, hình như là cô ta có chút kích động thì phải...
Thấy vậy, Lâm Ngọc Trúc nói: “Nếu cô thật sự lo lắng, thì đưa chút đồ cho trưởng thôn, cho ông ta một bậc thang bước xuống đi!”
Dù sao thì cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn* chính là đạo lý bất biến đối với mọi người đâu!
Đúng là như thế, trưởng thôn hôm nay xử lý việc này chính là không ổn chút nào...
Vương Tiểu Mai có chút đau thịt, "Tôi cái gì cũng không có, tặng cái gì mới được? Không đúng, buổi trưa cô còn nói ông ta là địa chủ áp bức nhân dân đâu, cô cũng không cho trưởng thôn mặt mũi!”
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt...: Cô có nói vậy sao?
"Tôi nói cho cô nghe chuyện này, cô đừng nói cho người khác biết." Vương Tiểu Mai giống như trộm nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói.