Chương 857 - Sao người này nói trở mặt là trở mặt được ngay thế 1
Sau khi biết Lâm Ngọc Trúc đã tìm được nhà máy, hai vợ chồng chị hai Lâm vui sướng cùng nhau đi tới nhà máy xem thử.
Vì là ngoại thành, sân không nhỏ, tường rào cao, cũng không tính là hoang vắng nên hai vợ chồng quyết định thuê.
Tiền thuê một tháng là hai mươi đồng và một năm là hai trăm tư.
Hai vợ chồng liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc, không biết lần này nên ký hợp đồng thuê bao nhiêu năm mới thỏa đáng.
Lâm Ngọc Trúc cười với nhân viên rồi nói ra ngoài thương lượng, rời khỏi văn phòng liền nói với hai vợ chồng: "Chắc chắn tiền thuê nhà sẽ tăng theo từng năm."
Chị hai Lâm cẩn thận tính toán số tiền mình có trong tay, dứt khoát ký hợp đồng thuê ba mươi năm, bảy ngàn tiền thuê nhà nói trả là trả liền.
Lâm Ngọc Trúc hơi kinh ngạc, bước ra khỏi phòng làm việc bèn hỏi: "Chị hai, nhà anh rể giàu lắm à?"
Chị hai Lâm xấu hổ cười nói: "Mượn của cha mẹ một ít."
Lúc này Lâm Ngọc Trúc mới chợt nhận ra, hiện tại hai vợ chồng nhà này cũng coi như giàu có rồi, suy nghĩ một hồi cô cũng biết được suy nghĩ của hai vợ chồng chị hai.
"Anh chị định tự mở à?"
Hỏi xong, chỉ thấy chị hai Lâm cười nói: “Chị cảm thấy mình muốn làm thì cứ tự làm, còn không thì thôi. Chị đã bàn với xong với anh rể em rồi, trước tiên không làm lớn quá, chờ cửa hàng bên em phất lên rồi mới mở rộng quy mô. Phát triển từng bước một sẽ càng vững chắc hơn. Nếu thất bại thì tụi chị sẽ từ từ dành dụm tiền rồi trả lại cho mẹ là được, nhưng để các em đầu tư, chị luôn cảm thấy rất áp lực, nhiều lo lắng. Đến lúc đó đừng làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa chị em chúng ta."
Lâm Ngọc Trúc nghe vậy thì mỉm cười, như vậy cũng tốt.
Sau khi nhà máy ổn định, việc quan tâm nhất chính là nguyên liệu gỗ, phương diện này Tôn Mộc Sâm là người hiểu rõ nhất.
Chuyện tiếp theo là việc của hai vợ chồng bọn họ.
Sau khi vật liệu gỗ đã được chuẩn bị xong, nhà máy cũng đã gần hoàn thiện, tất cả máy móc chỉ chờ nhà họ Tôn mang tới.
Do quy mô nhỏ nên chị hai Lâm và anh rể Lâm bèn thuận tiện ngăn cách căn phòng vốn là phòng làm việc ra thành căn phòng tiếp đón khách hàng, như vậy người nhà họ Tôn tới đây cũng có chỗ ở.
Không cần phải trả thêm tiền để thuê.
Gia đình chị hai Lâm hăng hái bừng bừng vận hành nhà máy.
Lâm Ngọc Trúc dẫn Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai tới nhà máy để ký một thỏa thuận bảo mật với chị hai Lâm.
Nội dung chủ yếu là bản vẽ dụng cụ của bọn họ không được để lộ ra ngoài, hơn nữa những dụng cụ gia đình bán cho thương nhân khác không thể là những món có trong bản vẽ.
Lý Hướng Vãn nghiêm túc ngồi trong phòng việc, dáng vẻ như cấp trên.
Khiến Vương Tiểu Mai cũng nghiêm chỉnh ngồi một bên, vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm Ngọc Trúc nín cười, vẻ mặt nghiêm nghị, ngoan ngoãn ngồi một bên làm nền.
Bầu không khí nghiêm túc này khiến hai vợ chồng chị hai Lâm rất lo lắng.
Ngay lập tức bày tỏ thành ý hợp tác, tích cực ký kết thỏa thuận.
Sau khi ba người bọn họ rời đi, chị hai Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh rể hai Lâm lau mồ hôi trên trán, nói: "Sao người này nói trở mặt là trở mặt được ngay thế." Lúc bắt đầu vẫn còn tốt, vừa vào chính sự là ba người đổi sắc mặt ngay.
Quá sợ hãi.
“Có lẽ ông chủ lớn trước đây cũng như vậy.” Chị hai Lâm cảm khái nói.
Sau khi cha mẹ nhà họ Tôn dẫn theo hai học trò tới, nhà máy vật dụng trong nhà cũng chính thức khởi công.
Cùng lúc đó, Lâm Lập Dương và Mã Đức Tài cũng quay trở lại.
Hai người mỗi người vác một chiếc TV trên lưng.
Mã Đức Tài vừa bước vào phòng đã khoe khoang: “Chị Trúc, xem em mang gì về này.”
Lâm Ngọc Trúc:…
Cô không biết đọc chữ hay là mù.
Lâm Thiếu Dương nhịn cười, lười biếng than thở, bởi vì hai cái TV này mà anh Tiểu Tài ngốc cả đoạn đường.
Giọng nói của Mã Đức Tài lớn, Lý Hướng Vãn, Vương Tiểu Mai và hai chị em Chiêu Đệ đều nghe thấy tiếng mà tới.